Trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Đế thờ ơ nhìn Tề thị, vẻ mặt không nhìn ra vui mừng hay giận dữ.
Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi: “Ngươi nói tất cả những việc này đều là do ngươi làm?”
Tề thị mặc một bộ y phục màu trắng, trên đầu không cài trâm, dáng vẻ của kẻ mang tội.
Nàng ta quỳ trong điện và nói: “Bẩm hoàng thượng, đúng thế ạ! Tất cả đều là do con làm! Là con bị ma xui quỷ khiến, nhất thời hồ đồ nên mới gây nên sai lầm lớn như vậy, xin hoàng thượng trách tội!”
“Ma xui quỷ khiến, nhất thời hồ đồ? Ma xui quỷ khiến thế nào, nhất thời hồ đồ ra sao?” Vĩnh Chiêu Đế lạnh lùng hỏi, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tề thị dập đầu, đáp: “Bẩm hoàng thượng, con dấu của điện hạ là do con cất giữ, con nghĩ nhân lúc điện hạ không có ở Kinh Triệu, kiếm thêm khoản thu nhập cho phủ Ngũ hoàng tử. Bởi vì phủ Ngũ hoàng tử thật sự quá nghèo, con nhất thời không còn cách nào nên mới làm vậy. Xin hoàng thượng khai ân!”
Nghe xong, Vĩnh Chiêu Đế nhướng mày, ngạc nhiên hỏi tiếp: “Quá nghèo? Ngươi nói phủ Ngũ hoàng tử quá nghèo nên mới làm như vậy?”
Ông ta còn tưởng Ngũ hoàng tử phi nghĩ ra lý do gì, ai ngờ nàng ta lại thẳng thắn nói như vậy, đây là ý gì?
“Vâng ạ! Phủ Ngũ hoàng tử trông thì vẻ vang, nhưng điện hạ toàn mang tiền đi cứu tế trẻ mồ côi và dân nghèo. Để duy trì sinh hoạt cho cả phủ quả thật là khó khăn!” Tề thị quỳ sụp xuống đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592494/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.