Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì Đường Ngọc đã nghe lệnh tiến lên, động tác cực kì nhanh nhẹn, thoáng chốc đã cởi y phục Minh Xà ra, để lộ phần thân trên cường tráng.
Mọi người quay sang nhìn, ngoại trừ cơ bắp rắn chắc khiến người ta cảm thấy ấn tượng sâu sắc thì trên vai trái của Đường Ngọc còn có một chữ “Lệnh” được in lên da thịt bằng sắt nung.
Lúc Vĩnh Chiêu Đế nhìn thấy chữ “Lệnh” này, có thứ gì đó lóe lên trong đầu, nhưng nó lướt qua quá nhanh nên chưa nắm bắt được.
Những người khác lấy làm khó hiểu. Bọn họ nhìn chữ “Lệnh” trên vai Đường Ngọc và thầm đoán: Chẳng lẽ chữ “Lệnh” này chính là điểm mấu chốt trong câu “không cất công làm cho trọn vẹn” mà Uông đốc chủ vừa nói?
Đáng tiếc, lần này Uông Ấn không trực tiếp trả lời câu hỏi của bọn họ mà ra lệnh cởi áo của tên thích khách kia.
Tất cả mọi người bèn đổ đồn ánh mắt về phía y, y cũng đang cởi trần giống như Đường Ngọc, cũng có cơ bắp cường tráng và những vết sẹo nhỏ. Sự khác biệt duy nhất là trên vai của kẻ mặc đồ đen tự nhận là phục mật lệnh của Uông Ấn hoàn toàn không có dấu vết sắt nung in lên da thịt. Sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, lần này không biết là bởi nguyên nhân gì.
Bấy giờ, Uông Ấn mới nhìn Vĩnh Chiêu Đế, cung kính nói: “Hoàng thượng, người còn nhớ những lời năm đó thần đã nói về mật lệnh khi thành lập Đề Xưởng không?”
Vĩnh Chiêu Đế gật đầu, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592478/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.