Uông Ấn kể lại cuộc trò chuyện ở điện Tử Thần.
Cuối cùng, hắn thờ ơ kết luận: “Muốn có được thì trước tiên phải cho đi. Hoàng thượng để thái tử giám quốc tuyệt đối không phải là hành động thiếu suy nghĩ. Thái tử đã làm thái tử mười bảy năm, mặc dù không có kinh nghiệm xử lí việc triều chính nhưng cũng chưa từng đi quá giới hạn. Trước kia, hoàng thượng bất đồng ý kiến với thái tử vì chuyện của các gia tộc lớn, hiện tại lại để thái tử giám quốc, nếu thái tử lỡ để xảy ra việc gì thì sao?”
Muốn phế lập thái tử nhất định phải có nguyên do. Việc cho thái tử giám quốc không phải là điềm báo tốt lành gì. Khả năng lớn nhất chính là hoàng thượng đã có ý muốn phế thái tử. Những việc như giám quốc chẳng qua chỉ là bước đệm trước mà thôi.
Nghe xong, Diệp Tuy liền trầm lặng.
Uông Ấn giỏi đoán lòng đế vương, chỉ qua những lời nói đó mà đã đoán được tâm tư trong lòng của Vĩnh Chiêu Đế.
Nàng cho rằng Uông Ấn đoán không sai, nhưng…
Diệp Tuy trấn tĩnh lại rồi lên tiếng hỏi: “Nhưng tại sao hoàng thượng lại có ý muốn phế thái tử vào thời điểm này?”
Về sau, đúng là thái tử Trịnh Trọng bị phế thật, nhưng đó là chuyện của hơn mười năm nữa.
Bây giờ mới là năm Vĩnh Chiêu Đế thứ mười chín, chuyện bị đẩy lên sớm hơn quá nhiều.
Uông Ấn chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt vẫn hết sức lãnh đạm, bình tĩnh trả lời: “Mặc dù hoàng thượng mừng giận khó đoán nhưng không bao giờ làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592469/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.