Trung thu vừa trôi qua, Vĩnh Chiêu Đế liền quyết định đội ngũ các quan viên đi theo.
Trong đó có Chu Vân Xuyên mà Uông Ấn và Diệp Tuy đang hết sức để ý, cũng có cả Ngũ hoàng tử đã đến điện Tử Thần thỉnh cầu, nhưng lại không có thái tử Trịnh Trọng.
Mặc dù thái tử không đi theo nhưng chẳng quan viên nào cho rằng thái tử đã thất thế, bởi vì Vĩnh Chiêu Đế đã ra một chiếu lệnh, viết: “Trong thời gian trẫm viếng hoàng lăng, thái tử ở lại Kinh Triệu, giao cho thái tử làm chủ xử lí tất cả việc quân sự hành chính cần giải quyết, chỉ định Tạ Giới làm trọng thần phụ trợ thái tử, nhất định phải xử lí đâu vào đấy, giữ gìn trật tự, khâm thử.”
Sắp xếp của Vĩnh Chiêu Đế vượt khỏi dự đoán của rất nhiều người, kể cả Uông Ấn.
Thái tử đã gần ba mươi tuổi, đã làm thái tử mười bảy năm, nhưng chưa bao giờ giám quốc.
Mặc dù Đại An không né tránh chế độ buông rèm chấp chính, nhưng trước kia thỉnh thoảng hoàng thượng có đi tuần các đạo lớn, cũng rời khỏi Kinh Triệu một thời gian, không thiếu lúc phải đi gần hai tháng. Song, hoàng thượng chưa từng giao việc quân sự triều chính lại cho thái tử.
Bây giờ hoàng thượng đi Mậu Lĩnh viếng hoàng lăng, cả đi cả về cũng chỉ hơn một tháng, sao đột nhiên lại để cho thái tử giám quốc?
Thái tử giám quốc đồng nghĩa với có cơ hội phê duyệt tấu chương, thật sự xử lí chuyện triều chính, tích lũy kinh nghiệm, mở rộng sức ảnh hưởng.
Điều này cũng đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592467/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.