Yến tiệc linh đình, nói gì cũng được, nhưng cũng không nên nói quá nhiều.
Trong bữa tiệc, đám người công chúa Nguyên Khang và Ngũ hoàng tử phi Tề thị rôm rả trò chuyện không ngớt với Diệp Tuy, nhưng nghe kĩ thì chẳng có nội dung cụ thể, thực tế gì.
Tóm lại, họ đã tinh tế thể hiện sự thân thiết và nhiệt tình của mình, mọi người có mặt ở đây đều biết rõ trong lòng mục đích thực sự họ tới đây.
Đám người Diệp Vân, Diệp Thân ngồi ở bàn khác thì đầy một bụng tức, nhưng Diệp Tuy lại không buồn để ý. Ngay cả với đám người công chúa Nguyên Khang, nàng cũng tỏ vẻ xa cách lạnh nhạt.
May mà nàng không cần phải nán lại lâu.
Bữa tiệc mới được nửa chừng, Triệu Tam Nương cúi người, bẩm với Diệp Tuy: “Phu nhân, đề kỵ đang chờ ở bên ngoài.”
Giọng nàng không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người ngồi gần đó đều nghe thấy được.
Diệp Tuy không đáp lại, chỉ gật đầu, lát sau thì buông đũa xuống.
Tề thị bèn nheo mắt cười, nói: “Chúng ta cũng chuẩn bị rời đi bây giờ, vừa khéo đi cùng Đốc chủ phu nhân luôn. Hoàng tỷ, tỷ thấy thế nào?”
Tất nhiên, công chúa Nguyên Khang gật đầu.
Những hành động này nằm trong dự liệu của Diệp Tuy, nàng chẳng tỏ thái độ gì với lời đề nghị.
Trước khi rời khỏi nhà họ Diệp, nàng tới trước mặt Từ thị, cười nói: “Nhị bá nương, cháu gái cáo từ trước. Nhị bá nương đã vất vả vì bữa tiệc mừng thọ này rồi, cháu lại không giúp được gì, thực lấy làm xấu hổ.”
Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592460/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.