Chương trước
Chương sau
Diệp Tuy không ngờ Uông Ấn sẽ dẫn mình đến thao trường nằm ở phía Tây Nam trong phủ, được xây dựng tách biệt và khép kín.
Nàng chưa bao giờ đến đây. Đã tiếp quản việc nhà từ tay Phong bá nên dĩ nhiên là nàng biết trong phủ nhà họ Uông có một thao trường rộng lớn, cũng biết nơi này tiêu tốn một khoản rất nhiều, gần một phần năm chi tiêu trong phủ được dùng cho thao trường này.
Chi tiêu của phủ nhà họ Uông gấp hàng trăm lần nhà dòng dõi quyền quý như nhà họ Diệp, và gấp mười lần nhà danh gia vọng tộc như nhà họ Cố.
Chỉ cần nghe qua liền biết một phần năm chi tiêu trong phủ là con số lớn chừng nào.
Lúc trước khi nàng tiếp quản việc nhà, Uông Ấn ở bên cạnh không nhiều lời, chỉ nói một câu: “Mọi thứ cho thao trường, không cần phải hạn chế.”
Nếu Uông Ấn đã nói vậy thì có nghĩa là mọi thứ liên quan thao trường đều rất đặc biệt.
Do đó, mỗi lần nàng nhìn thấy mức chi tiêu cho thao trường, tuy rằng hàng lông mày không nhịn được mà nhướng lên, nhưng đều cho phép tất cả.
Nàng không biết tình hình cụ thể của nó, cũng không có ý đi hỏi thăm.
Mặc dù thao trường vẫn nằm trong phủ đệ nhà họ Uông nhưng được xây dựng tách biệt, khép kín. Các gia nhân trong phủ, các gia nhân bị đào thải từ Đề Xưởng, các gia nhân được Uông Ấn tín nhiệm cũng không thể vô cớ vượt qua bức tường cao chắn ngang để xem trộm tình hình bên trong.
Đương nhiên, Diệp Tuy rất tò mò về nó, nhưng biết rằng đây là một nơi đặc biệt, không phải chỗ để thỏa mãn trí tò mò bình thường.
Hiện giờ, Uông Ấn muốn dẫn nàng đến thao trường sao? Trong ngày sinh nhật của nàng hôm nay?
Uông Ấn không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gật đầu ra hiệu với Diệp Tuy, sau đó dẫn đầu đi về phía Tây Nam của phủ.
Thấy vậy, Diệp Tuy bèn đi theo sau Uông Ấn, không sao nén được nỗi nghi hoặc trong lòng.
Tại sao đại nhân lại muốn dẫn nàng đến thao trường? Đó là nơi như thế nào?
Thao trường ngăn cách với tất cả bởi bức tường vây cao vút, chỉ thông nhau bởi một cánh cổng sắt nhỏ.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Diệp Tuy liền đứng yên không nhúc nhích, lập tức hiểu ra tại sao lại có khoản chi tiêu khổng lồ như vậy cho nơi này.
Thay vì nói đây là thao trường, chi bằng nói đây là một doanh trại quân đội thu nhỏ thì đúng hơn.
Phóng tầm mắt ra liền thấy một sân huấn luyện cực lớn, còn lớn hơn trường ngựa Thiên Ân nhiều lần. Từng đội binh sĩ đang di chuyển rất nhanh, như đang diễn tập thế trận nào đó.
Bên cạnh sân huấn luyện bày đủ loại binh khí. Một số binh sĩ trông như người của Quân Khí Giám đang cầm giấy bút kiểm tra những binh khí kia, thỉnh thoảng lại ghi chép.
Xa hơn phía trước là những dãy phòng trông hết sức thô sơ, là nơi ở của các binh sĩ.
Tất cả những gì xuất hiện trước mắt Diệp Tuy chính là một doanh trại quân đội rất có trật tự.
Nếu nói có gì khác biệt thì đó là doanh trại này yên tĩnh hơn thông thường rất nhiều. Bất kể những binh sĩ đang tập luyện hay từng đội ngũ đang diễn tập đều không gây ra tiếng động.
Một doanh trại khổng lồ nhưng lại trật tự, trên mặt hàng nghìn binh sĩ đều mang sát khí lạnh thấu xương và khí thế muôn người không địch nổi, nhưng lại chẳng gây ra chút tiếng động nào.
Sự yên tĩnh này thật đáng kinh ngạc.
Diệp Tuy nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng chấn động đến nỗi không nói nên lời.
Chẳng trách nàng không biết trong phủ cất giấu một doanh trại quân đội, không chỉ bởi tường bao cao vút ngăn cách mà còn vì nó quá tĩnh lặng.
Ai có thể ngờ được, trong phủ trạch trải rộng của nhà họ Uông lại cất giấu một doanh trại quân đội với hàng nghìn binh sĩ thế này cho được?
Lúc này, Diệp Tuy nhìn thấy không ít y phục màu đỏ được treo trước những dãy phòng ở, tạo thành sự đối lập hoàn toàn với trang phục màu vàng đất của các binh sĩ có mặt ở đây mặc.
Y phục màu đỏ... Diệp Tuy quan sát kĩ, phát hiện có rất nhiều binh sĩ đang luyện tập, tay cầm đao Thất Tinh.
Chẳng lẽ những binh sĩ đang luyện tập chính là đề kỵ của Đề Xưởng.
Có điều… số lượng quá đông!
Theo quy định, đề kỵ chỉ có ba nghìn người, nhưng số lượng binh sĩ trước mặt chắc chắn không dừng ở con số ba nghìn.
Uông Ấn đứng bên cạnh thản nhiên nói: “Những binh sĩ thể hiện xuất sắc ở đây mỗi năm sẽ đổi một lần. Những người thể hiện tốt sẽ được chọn làm đề kỵ. Số còn lại sẽ được đưa vào mười vệ lớn.”
Thì ra là vậy!
Đây là nơi tuyển chọn và huấn luyện đề kỵ, thảo nào lại có nhiều binh sĩ như thế, thảo nào nơi này lại là một doanh trại thu nhỏ.
Sau khi ngộ ra điều này, Diệp Tuy liền lấy lại tinh thần, nhìn sang Uông Ấn với ánh mắt đầy lo lắng: “Đại nhân, hoàng thượng có biết... thao trường này không?”
Uông Ấn mỉm cười, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa sự sâu xa: “Tất nhiên là hoàng thượng có biết.”
Diệp Tuy im lặng. Uông Ấn thiết lập một doanh trại quân đội riêng ở trong phủ, muốn che giấu điều này quả thực là một việc quá khó khăn, hoàng thượng biết là lẽ đương nhiên.
Nhưng...
Nhưng tại sao trong phủ lại tốn một khoản chi khổng lồ như vậy?
Nếu hoàng thượng đã biết, thế thì khoản chi cho thao trường phải là do nhà nước bỏ ra chứ không phải là phủ nhà họ Uông.
Nghĩ đến con số kinh người ấy, Diệp Tuy lại nhíu mày lần nữa.
Nàng không che giấu suy nghĩ, tất cả hiện cả lên mặt.
Thấy vẻ mặt này của nàng, đáy lòng Uông Ấn cảm thấy dịu dàng lạ lùng, bèn nói với nàng: “Hoàng thượng biết thao trường có ba nghìn binh sĩ.”
Nói cách khác, hoàng thượng không biết số người thực tế của thao trường. Cũng có nghĩa là, số người thừa ra chính là người của Uông Ấn.
Nàng nhìn những binh sĩ đang diễn tập, như thể nhìn thấy những thỏi bạc lóe sáng.
Đúng vậy, ăn mặc chi tiêu của những binh sĩ này đều cần đến bạc. Nuôi một doanh trại quân đội, cho dù là một phiên bản thu nhỏ như thế này, cho dù hoàng thượng đã bỏ ra một nửa nhưng phủ nhà họ Uông cũng tốn không ít.
Chỉ là... tại sao đại nhân lại dẫn nàng đến thao trường? Sẽ không phải là để thỏa mãn trí tò của nàng, để nàng biết chi tiêu trong phủ đều dùng cả vào đây chứ?
Đây chính là món quà sinh nhật mà hắn tặng cho nàng?
Bấy giờ, tất cả binh sĩ đều dừng động tác, ngay sau đó liền chạy về phía sân huấn luyện. Nhưng không phải họ tập trung bên cạnh đội ngũ diễn tập trước đó mà cách nhau một khoảng, cũng xếp thành từng hàng ngũ chỉnh tề, trông như phối hợp từ xa với thế trận ở chính giữa.
Uông Ấn hơi nghiêng người, nắm lấy tay Diệp Tuy. Khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Cô gái nhỏ, bây giờ chúng ta xem thử sức mạnh của ‘Trận đồ Xuân Đình’ nào!”
Diệp Tuy kinh ngạc trong lòng, nhìn Uông Ấn với vẻ không thể tin nổi.
“Trận đồ Xuân Đình”, quyển “Trận đồ Xuân Đình” mà nàng đã dâng tặng cho hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.