Diệp Tuy quyết định bình chân như vại với vấn đề này nhưng trong lòng lại thề rằng: Học tập y thuật, thu thập những đơn thuốc hay để giải độc cho đại nhân.
Nàng lại nhớ đến dáng vẻ lúc bị thương của Uông Ấn, nhớ đến những vết thương nhìn thấy mà phát hoảng trên người hắn, nhớ đến kim châm vàng của Mộc đại phu châm xuống.
Nhiều hơn cả là cảm giác hoảng hốt không biết làm gì khi đối mặt với việc hắn bị thương.
Hắn bị thương, mà nàng lại chỉ có thể ở bên lo lắng, ngay cả việc băng bó cho hắn, nàng cũng không làm được.
Cảm giác bất lực đó quá tồi tệ, nàng rất muốn làm gì đó cho hắn...
Cảm giác này thỉnh thoảng lại hiện lên trong tâm trí nàng, nhưng chỉ mơ hồ không có dáng vẻ cụ thể.
Cho đến tận lúc này, cho đến khi nghe được kĩ càng về chuyện Uông Ấn trở thành hoạn quan, cảm giác mơ hồ đó rốt cuộc đã trở nên rõ ràng.
Nàng biết mình nên làm gì, nàng đã tìm thấy mục tiêu tiến lên phía trước. Đó chính là học y thuật để giải độc cho hắn.
Từ khi nàng sống lại đến giờ, điều nàng tâm niệm là cứu vãn những người thân của mình, thay đổi số mệnh của kiếp trước.
Hiện tại, anh trai nàng đã không bị gãy chân, chị gái nàng đã sinh hoàng tử, cha mẹ nàng đã đến đạo Sơn Đông... Tất cả họ đều bình an, số mệnh đã dần dần thay đổi.
Nhưng cuộc sống mới này cũng không chỉ có sống chết, không chỉ có báo thù rửa hận, nàng phải sống thoải mái, tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592451/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.