Cùng lúc đó, ở trong phủ đệ của nhà họ Thôi, Lư Hi Nghiêm khẽ vuốt râu, thở dài nói: “Chúng ta buộc phải làm như thế để thuận lợi vượt qua mối nguy lần này, xin Thôi huynh nén đau buồn.”
Thôi Minh Thạch lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Chuyện này không có gì đáng để đau buồn hết, hi sinh một người vì đại cục chung là điều nên làm.”
Huống hồ người hi sinh còn là Thôi Vân Tụ thanh danh dính nhơ. Mặc dù Thôi Minh Thạch cảm thấy hơi đáng tiếc nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Dòng họ có thể bồi dưỡng được Thôi Vân Tụ thì đương nhiên cũng có thể bồi dưỡng lại một người nữa.
Với ông ta, các gia tộc lớn thuận lợi vượt qua mối nguy di tông dời tộc mới là điều quan trọng hơn cả.
Thôi Minh Thạch không muốn nhắc đến Thôi Vân Tụ nữa, nên chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Hiện tại, chuyện ta cần làm đã xong, còn chỗ Lư lão đệ làm đến đâu rồi?”
“Xin Thôi huynh yên tâm, tin tức đã lan truyền rộng rãi, Uông Ấn nhất định sẽ dính tiếng xấu, khó mà rửa sạch được hiềm nghi. Đồng thời, nhà họ Vệ, họ Liễu cũng bắt đầu hành động rồi, nhất định mọi việc sẽ theo đúng kế hoạch.” Lư Hi Nghiêm vừa cười vừa nói.
Các gia tộc lớn đều hết lòng hết sức, trả giá cao như vậy, sao Uông Ấn có thể thoát được?
Thôi Minh Thạch cũng cười, lạnh lùng nói: “Chẳng phải là Triệu Phác đồng ý với bản tấu của Uông Ấn sao? Vậy thì cứ để ông ta nếm thử cảm giác đứt ruột đứt gan. Ông ta mà nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592436/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.