Vĩnh Chiêu Đế nhớ Phạm thị đã bầu bạn với mình từ khi ông ta còn là hoàng tử.
Thời gian đã rất lâu, đương nhiên là ông ta vô cùng yêu chiều Phạm thị, nếu không đã chẳng phong bà ta làm hoàng quý phi, cũng sẽ không phong Trọng nhi làm thái tử.
Mười bảy năm trời, biết Trọng nhi làm thái tử lâu như vậy cũng chẳng dễ dàng gì, trong lòng không khỏi có phần thương tiếc.
Trước đây, Phạm thị và Trọng nhi luôn an phận thủ thường, nhất là Trọng nhi, rất cẩn trọng với vị trí thái tử, khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Cho đến khi Uông Ấn đối đầu với phe danh gia vọng tộc thì chuyện lại khác.
Không phải Vĩnh Chiêu Đế không biết thái tử được sự ủng hộ của phía các gia tộc lớn, cũng không phải không biết sự dựa dẫm của hắn vào thế lực này.
Nhưng, ông ta chẳng ngờ thái tử lại coi trọng danh gia vọng tộc đến thế, đến mức đi quá giới hạn cho phép.
Thái tử là người kế vị của quốc gia, ngoài thế lực của danh gia vọng tộc sau lưng ra thì còn được các gia tộc quyền quý, quan viên văn võ ủng hộ, sao lại ỷ lại, để các gia tộc lớn chuyên quyền như thế?
Thấy Phạm thị và thái tử bị phe gia tộc lớn xui khiến, không ngừng chạy đôn chạy đáo, trong lòng Vĩnh Chiêu Đế dâng lên nỗi thất vọng và tức giận khôn tả.
Ông ta hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại rồi hỏi: “Gần đây chỗ thái tử có động tĩnh gì không?”
“Thái tử, thái tử…” Phòng Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592434/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.