Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm qua, lúc sắp đi ngủ cô gái nhỏ còn rất khỏe.
Hắn biết hôm nay nàng đã vào cung thăm Thuần tần.
Đề kỵ chỉ bẩm báo sau đó nàng đã gặp phải Thục phi, những chuyện còn lại đều ổn.
Vô duyên vô cớ, sao nàng lại không thoải mái trong người? Diệp Tuy căng thẳng vuốt cái chăn đang đắp, cuối cùng nói nhỏ như muỗi vo ve: “Đại nhân, thiếp...
chỉ là đến tháng thôi ạ.” Nói xong câu đó, nàng cảm thấy hai má nóng lên, không nhịn được cúi đầu xuống.
Uống Ấn thoáng ngây người, nét mặt xưa nay luôn lạnh lùng bỗng ngượng ngùng, gương mặt tuấn tú hiện vẻ thẹn thùng hiếm thấy.
Đến...
đến tháng? Hẳn mất tự nhiên cất tiếng ho khan, không biết nên nói gì.
Chẳng trách nàng lại ấp úng, thì ra3là thế...
Thật lâu sau, hắn mới quay sang Phong bá ở bên cạnh, lên tiếng hỏi: “Phong bá, con gái tới tháng thì sẽ khó chịu trong người lắm sao?”
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này.
Hắn là binh sĩ mồ côi lớn lên trong quân đội, những người hắn tiếp xúc không phải binh lính thì chính là nội thị, theo hầu bên cạnh chẳng ai là nữ giới.
Tất nhiên, hắn biết đến tháng là gì, nhưng lại không biết khi đến tháng người ta sẽ khó ở.
Nghe câu hỏi của Uông Ấn, Phong bá muốn sụp đổ.
Hắn làm ra vẻ thờ ơ nói: “Vậy nàng nghỉ ngơi trước đi, bổn tọa đến Hạ Nhật Trai xử lý công vụ.” Nói xong, hắn không đợi Diệp Tuy đáp lời đã xoay người bước2vội ra ngoài.
Diệp Tuy dựa vào đầu giường nhìn bước chân gấp gáp của Uông Ấn, chớp chớp mắt, không ngờ lại được thấy dáng vẻ chạy trối chết của Uông đốc chủ.
Cảnh tượng ấy khiến nàng khẽ nhếch khóe môi, cảm thấy bụng cũng không đau thắt lại nữa.
Bên trong Hạ Nhật Trai, Uông Ấn ngồi thẳng người trên ghế thái sư chạm trổ hoa, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.
Hắn nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng như đang suy nghĩ chuyện quan trọng.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế này.
Hắn là binh sĩ mồ côi lớn lên trong quân đội, những người hắn tiếp xúc không phải binh lính thì chính là nội thị, theo hầu bên cạnh chẳng ai là nữ giới.
Tất nhiên, hắn biết đến tháng là gì,3nhưng lại không biết khi đến tháng người ta sẽ khó ở.
Nghe câu hỏi của Uông Ấn, Phong bá muốn sụp đổ.
Ông còn tưởng rằng chủ tử đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng, nhưng không ngờ lại là chuyện đến tháng.
Tuy Phong lá đã nhiều tuổi nhưng khuôn mặt già nua vẫn hơi mất tự nhiên, đáp rằng: “Lão nô chỉ biết mỗi cô nương có cơ địa không giống nhau nên mỗi người mỗi khác.
Phu nhân...” “Lão nô nghe nói trong cung có một số đơn thuốc điều dưỡng, chắc hẳn các thái y trong Thái Y Viện rất tâm đắc với chúng.
Hơn nữa, trong cung còn có mấy ma ma già rất có kinh nghiệm trong việc điều dưỡng thân thể.” Điều dưỡng thân thể sao? Nghe vậy, Uông Ấn im lặng một lát, sau đó dặn9Phong bá: “Nếu vậy thì tìm hai ma ma già giàu kinh nghiệm trong cung đưa đến viện Tư Lai đi.” Sáng hôm sau, Diệp Tuy cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
Hôm nay Uông Ấn không bận việc nên ở lại trong phủ.
Lúc ăn trưa, thấy tinh thần Diệp Tuy đã tốt hơn, hắn bèn hỏi tình hình vào cung hôm qua.
Diệp Tuy kể cho Uông Ấn nghe chuyện mình đã kể bí mật với Diệp Tự và kết luận: “Tỷ tỷ thiếp nói tỷ ấy biết nên làm gì rồi, trước giờ tỷ ấy vẫn luôn là người thông minh.
Thiếp không lo lắng về tỷ ấy đâu.” Uông Ấn gật đầu.
Thuần tần quả thật là người thông minh.
Hắn hỏi sang chuyện khác: “Bổn tọa nghe nói Thục phi đã chặn đường nàng ở bên ngoài điện Lâm Hoa phải3không?” Diệp Tuy gật đầu, không hề ngạc nhiên khi tin tức của Uông Ấn lại nhanh nhạy như vậy.
Dù không vào cung nhưng hắn vẫn rất để ý đến nàng.
“Thục phi muốn cầu xin cho công chúa Hi Bình nên mới chờ ở ngoài điện Lâm Hoa..” Diệp Tuy kể lại tình hình lúc đó.
Nói kĩ ra thì trong những lời nói của Thục phi chỉ có mấy câu uy hiếp là đáng chú ý thôi, ngoài ra cũng chẳng có gì.
Nghe hết chuyện, Uông An cười nhạt đáp: “Không sao.” Nếu hắn đã dám tổng công chúa Hi Bình vào am Từ Vân thì đương nhiên không sợ hậu quả.
Nếu không phải hoàng thượng biết rõ từ trước tới giờ Thục phi không tham dự vào tranh chấp hậu cung và triều chính, thì lần này chắc chắn sẽ liên lụy đến cả bà ta.
Con hư tại mẹ, câu này có thể dùng cho Thục phi.
Theo quan điểm của Uông Ấn, Thục phi đã không dạy dỗ được công chúa Hi Bình.
Nếu đã như vậy, công chúa Hi Bình cứ ở lại am Từ Vấn mãi đi.
Hắn lại muốn xem xem một, hai người tiện tay dùng được của Thục phi sẽ làm được gì.
Diệp Tuy gật đầu: “Đại nhân, đúng vậy.
Nếu tỷ tỷ đã sinh hoàng tử thì dĩ nhiên sẽ không thiếu kẻ địch, thêm Thục phi chẳng nhiều hơn, mà thiểu Thục phi cũng chẳng ít đi.
Thiếp không sợ.” Uống Ấn thoáng nhìn nàng, đôi mắt ẩn chứa nụ cười: “Chính là như vậy, không sao cả, không có gì phải sợ.” Có hắn đây rồi, cần gì phải sợ? Hắn còn chẳng để Thục phi còn con kia vào mắt đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.