*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù việc đại nhân dẫn Trần Diệu Thủ và các bà đỡ xông vào hoàng cung cứu được Nhị Thập Nhất hoàng tử có vết bớt trên cánh tay phải, là đón ý hùa theo hi vọng bí mật của hoàng thượng, nhưng chung quy vẫn khiến ông ta nghi kỵ.
Hoàng thượng không tiện xử lý Uông Ấn, nhưng vẫn muốn “chỉnh” hắn một phen, tính mạng của con cháu nhà họ Khúc chỉ là vật thể thân mà thôi.
Dù sao, đối với bậc đế vương mà nói, đám con cháu nhà học Khúc chết dưới bàn tay sắp xếp của Uông Ấn hay bị Tả Dực Vệ xử lý có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Hắn...
quả thực không đành lòng.
Diệp Tuy mỉm cười, đáp: “Lúc trước đại nhân đồng ý với thời hạn năm năm, chắc hẳn đã biết tính tình của cha mẹ và anh chị thiếp.
Người biết hổ thẹn là người rất dũng cảm, họ không yếu đuối đến thế đâu.” Giống như khi nàng lấy Uống đốc chủ, họ ở vào tình thế hoàn toàn bất lợi nhưng vẫn giữ hi vọng.
Cho dù biết nàng bị thương, họ cũng không đến mức không chịu đựng nổi.
Ngẫm nghĩ một lát, Diệp Tuy nói: “Đại nhân, chuyện thiếp bị thương phải báo cho cha mẹ biết mới phải.
Việc này không thể giấu giếm được.” Nghe vậy, Uông Ấn ngẩn người, nét mặt lãnh đạm thoáng thay đổi.
Ngay sau đó, hắn lắc đầu, ngăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592370/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.