*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong lời đại phu nói, y không ngừng tự trách: Đối phương lợi hại quá, người của chúng ta không đủ...
Là ám vệ bất tài...” Diệp Tuy vốn vẫn rũ mắt nhìn Uông Ấn đang nằm trên giường, nghe vậy thì hai mắt nhướng lên đầy kinh ngạc: “Không đủ người? Sao lại không đủ người?” Bọn Trịnh Thất là ám vệ bảo vệ đại nhân, giờ ngài bị thương nặng, một câu tự trách “ám vệ bất tài” phỏng có ích gì? Trịnh Thất cúi đầu im lặng.
Diệp Tuy dừng một lát mới hỏi tiếp: “Vương Bạch đâu?” Từ lúc trong ngõ Bố Châu, Diệp Tuy đã3biết có ít nhất hai ám vệ đi theo Uông Ấn.
Giá sách vẫn là giá sách của hắn trong quá khứ, nhưng đã có thêm một lọ hoa tươi, trong phòng có thêm một bàn trang điểm, bên trên bày đủ loại son phấn.
Đâu đâu cũng là hơi thở của nàng, hương thơm thoang thoảng giống như mùi thơm mà hắn ngửi thấy vào cái đêm hắn ôm nàng.
Hắn cử động tay, cảm giác mềm mại nhẹ nhàng khác với chiếc chăn thường đắp.
Ý thức dần dần được lấy lại, chút lộn xộn trong đầu cũng biến mất sạch, toàn bộ thần trí dần dần được khôi phục.
Hắn không màng đến đau đớn trên thắt lưng trái, gắng gượng ngồi dậy, phát ra tiếng sột soạt.
Tiếng động vang2lên khiến Diệp Tuy đang lim dim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592364/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.