*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoạn quan, hoạn quan...
đúng rồi! Nhà công thần như phủ Lâm Xuyên Hầu, tuy không đối đầu với Đề Xưởng nhưng vẫn giữ giới hạn cuối cùng.
“Nhưng...
nhưng...
cũng không thể càn quấy như thế chứ! Nếu Tam công tử không đến đón dâu, vậy thì...
vậy thì...” Diệp Thân lẩm bẩm, không nhịn được nức nở thành tiếng, nước mắt lã chã tuôn xuống, lớp trang điểm tức thì bị nhòe đi.
Ngô Chi luống cuống, luôn mồm khuyên nhủ: “Cô nương, hôm nay là ngày vui lớn, không thể khóc..” Không phải là không thể khóc trong ngày vui lớn, nhưng người ta chỉ khóc khi rời xa cha mẹ, chứ không phải bây giờ.
Nàng ta lo lắng cho cô nương3nhà mình, càng lo lắng cho những ngày tháng sau này ở phủ Lâm Xuyên Hầu.
Dù sao nàng ta cũng là nha hoàn bồi giá của cô nương.
Bấy giờ, rèm cửa được vén lên, Từ thị đi vào, vừa thấy Diệp Thân thút thít thì không nén nổi thở dài.
“Tuy tỷ nhi, chắc hẳn cháu cũng nghe tin rồi.
Nhà họ Đường vừa cho người đến báo, Tam công tử không được khỏe, thậm chí chẳng thể ra nổi cửa, nên không thể đến đón dâu.” Bà nói.
Diệp Thân nhanh chóng tiến lên: “Nhị thẩm, sao Tam công tử lại có thể làm thế? Đây là sự sỉ nhục đối với nhà họ Diệp đấy! Ông nội chắc chắn sẽ không đồng ý đúng không?” Nàng ta bấu vào Từ thị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592320/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.