*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mà được độc chủ ra tay giúp đỡ, bằng không, cháu gái của họ quan đã gặp nạn rồi
Hiện giờ nghĩ đến vẫn thấy sợ.” Diệp Cư Tiêu nói với vẻ ưu sầu lo lắng
Uông Ấn dừng động tác uống trà, ánh nhìn lóe lên tia sáng lạnh lẽo
Đợi sau khi Diệp Cư Tiêu thao thao bất tuyệt thể hiện sự cảm kích xong, Uông Ấn mới hờ hững tiếp lời: “Diệp đại nhân hẳn là đã thấy hoa tươi trong phủ của bổn tọa rồi nhỉ?” Đề tài câu chuyện đột ngột chuyển hướng, khiến Diệp Cư Tiêu hết sức kinh ngạc, sao Uông đốc chủ tự nhiên lại hỏi đến3hoa tươi? Nhưng ông ta ngay lập tức nở nụ cười, đáp với giọng nịnh nọt: “Hoa trong phủ của đốc chủ phong phú rực rỡ, khiến lòng người vui vẻ thư thái, nếu có cơ hội ngắm nhìn cảnh đẹp này thêm vài lần, cũng đáng ạ.” Diệp Cư Tiêu là thị lang Lễ Bộ, những lời tán tụng này đúng là hạ bút thành văn
Uông Ấn nhếch môi, xem ra tâm tình rất tốt
Hắn nói: “Hoa tươi có gia nhận chăm sóc
Trong phủ bổn tọa còn thiếu một nữ chủ nhân tới ngắm cảnh đẹp ấy.” Diệp Cư Tiêu giật thót mình, dây thần kinh lập tức cũng như dây đàn
Những lời này, nghe như là đang có ý nói với ông ta, nhưng sao cứ lạ lạ thể2nào đó? Ông ta ngây ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592275/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.