*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Tuy không thường xuyên đến quán trà Diệm Khê nữa mà ở lại trong viện Tây Đường, nỗ lực luyện tập “soạn”
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tuy nấu ăn trong bếp, Đào thị kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời
Nhà họ Diệp là danh gia vọng tộc, các cô nương được đám nô tỳ hầu hạ từ tấm bé, đâu cần phải tự mình rửa tay nấu nướng? Chuyện xuống bếp, không phải là việc mà cô nương nhà họ Diệp nên làm
Ăn uống vốn là nhu cầu cơ bản của con người
Thánh nhân đã có câu “Ẩm thực chi nhân vô hữu thất dã”*, kẻ phàm phu tục tử đương nhiên coi trọng ăn3uống rối
Nàng chỉ tự tay nấu ăn thôi mà, mẹ nàng không cần phải ngạc nhiên đến vậy chứ? (*) Ẩm thực chi nhân vô hữu thất dã: là một phần trong câu nói của Mạnh Tử, đại ý câu này là, người được ăn uống no đủ mới có sức làm việc, mới không thất bại
Cho dù nàng không suy tính trước cho tương lai thì cũng phải gắng sức luyện tập để ứng đối với lần thi tài Khuê Học này
Đào thị nghĩ tới yêu cầu thông thạo bảy kỹ nghệ của Khuế Học, và sau khi nếm thử món ăn mà Diệp Tuy nấu cảm thấy khá ngon miệng, bèn để mặc con gái
Nhưng Diệp Tuy chỉ mỉm cười, nói: “Mẹ, nấu nướng là việc mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592193/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.