*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng không rõ Bội Ngọc đang làm cái gì, nếu vì vinh hoa phú quý, vì tương lai tốt đẹp hơn, cớ sao ánh mắt lại chết lặng như vậy?
Chẳng lẽ đây không phải là thứ Bội Ngọc đã nhọc công mong có được sao? Nay, coi như đã được như ý nguyện, sao ánh mắt nàng ta lại giống như đầm nước tù vậy?
Mặc dù nàng muốn đẩy Bội Ngọc ra xa, nhưng cũng là vì muốn tốt cho nàng ta. Nàng còn định xóa bỏ thân phận nô bộc của Bội Ngọc, để nàng ta yên ổn gả chồng. Chỉ cần3Bội Ngọc buông bỏ tham vọng quá đáng, không làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy thì sẽ có cuộc sống đơn giản, tươi sáng.
Giờ nàng ta đã trở thành thiếp thất của Diệp Hướng Chinh, đâu khác gì một món đồ, không thể làm chủ bất cứ chuyện gì. Tội gì phải hủy hoại cuộc đời của chính mình như thế?
Diệp Tuy không khỏi nhớ tới Di Sơ. Di Sơ đã ao ước, giá như nàng ấy chưa từng làm tiểu thiếp của người khác. Nàng ấy cho rằng đó là một sự sỉ nhục.
Song, Bội Ngọc lại làm thiếp của Diệp Hướng Chinh, nhưng lại sống cũng như chết. Không phải rất nực cười sao? Nếu thế thì tại sao lúc trước nàng ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592173/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.