*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Là bởi vì chuyện ở trường ngựa Thiên Ân? Nhưng khi đó Bội Thanh cũng ở đó, nếu nàng ta có lỗi thì Bội Thanh cũng có lỗi, sao cô nương không trách tội Bội Thanh?
Bội Ngọc vừa lấy làm khó hiểu lại vừa sợ hãi, dần dần càng lúc càng cảm thấy oan ức. Nàng ta ở bên cạnh cô nương còn sớm hơn Bội Thanh, hà cớ gì cô nương lại thiên vị như vậy? Nàng ta thật sự không phục!
Diệp Tuy không chú ý đến tâm tư của Bội Ngọc, chỉ nói: “Không cần đâu, em ở lại viện đi, nhũ mẫu sẽ đi với ta.”
Diệp3Tuy không biết mẹ nàng cho gọi có việc gì, nhưng vừa khéo nàng đang có chuyện muốn bàn với nhũ mẫu, nói chuyện trên đường đi sẽ tiện hơn.
Lời này của nàng khiến Bội Ngọc hơi sửng sốt, sau đó kính cẩn đáp: “Cô nương, nô tỳ biết rồi ạ.”
Không ai nhận ra, sau khi Bội Ngọc đáp lời, trong mắt nàng ta lóe lên ý căm hận.
Sau khi Diệp Tuy và Quý ma ma đến viện Ánh Tú, Bội Thanh định đi sắp xếp lại y phục của cô nương, nhưng không ngờ lại bị Bội Ngọc gọi lại, còn bị kéo đến một góc vắng vẻ trong viện Tây Đường.
Vẻ mặt Bội Ngọc buồn rầu, nàng ta ngập ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/592168/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.