Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chim chết vì mồi, người chết vì tiền”, Diệp Tuy cảm thấy hiện tại dùng câu này để hình dung về mình, quả thực rất chính xác.
Chàng trai trẻ không biết nàng đang lơ đễnh, y nói thêm gì đó nhưng thấy nàng không đáp lời, cuối cùng đành dịu giọng: “Vậy được rồi, xin cô nương chờ một lát. Không biết cô nương đến từ nhà nào?”
“Nhà họ Diệp ở Tùng Dương, cô nương của Tam phòng.” Diệp Tuy trả lời ngay thẳng, không hề giấu giếm về xuất thân của mình.
Nàng biết năng lực của Vận Chuyển Các, sau khi nàng cầm ba nghìn lượng rời khỏi đây thì không thể tránh được việc bị họ theo dõi. Thay vì để người của Vận Chuyển Các âm thầm điều tra, chi bằng bán cái mặt, trực tiếp đưa tin tức cho họ.
Thấy nàng nói thẳng thản nhiên3như vậy, chàng trai trẻ chẳng còn biết nói thêm gì. Cô nương của Tam phòng nhà họ Diệp? Diệp Tam gia Diệp An Thế, quan viên ở Thiếu Phủ Giám, có một cô con gái hiện là Thuần tần trong cung, thế còn… cô nương Tam phòng này lại là ai?
Quan trọng hơn là, sao cô nương của nhà họ Diệp lại biết tin tức phủ Kinh Triệu sắp được di dời? Chủ tử từng nói, những người có thể biết được thông tin này trong triều không vượt quá ba nhà. Chẳng lẽ nhà họ Diệp ở Tùng Dương này là một trong ba nhà đó?
Sau khi Diệp Tuy thuận lợi cầm ba nghìn lượng rời đi, chàng trai trẻ liền huýt một vài khẩu lệnh ngắn. Tức thì, có một bóng người vọt ra khỏi cửa hàng bám theo Diệp Tuy.
Còn y lập tức thu dọn2đóng cửa hàng, sau đó cũng biến mất trên đường Trường Long.
***
Đã vào thu nên trời tối rất nhanh. Mãi cho đến khi cửa cung sắp khóa, Uông Ấn mới chậm rãi bước ra khỏi cửa cung, theo sau hắn vẫn là mấy tên đề kỵ.
Ngoài cửa cung, một chiếc kiệu đã đợi từ lâu, đứng bên cạnh kiệu là một ông lão tóc bạc.
Vừa thấy Uông Ấn, mặt ông lão liền hiện ra nụ cười. Ông lão bước đến trước mặt Uông Ấn, cung kính cúi người, nói: “Chủ tử, ngài đã ra rồi.”
Lúc nhìn thấy ông lão tóc bạc, những đề kỵ theo sau Uông Ấn bèn tự giác rời đi. Họ hiểu rất rõ, có ông ấy ở đây, xưởng công không cần đến sự bảo vệ của họ nữa.
Uông Ấn gật đầu, nhưng cũng chẳng nói gì. Sau khi ngồi vào kiệu, ánh mắt hắn1mới lộ ra chút ấm áp. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng sát khí đáng sợ trên người đã phai nhạt đi nhiều.
Cho đến khi cỗ kiệu đã đi cách xa khỏi cửa cung, Uông Ấn mới vén rèm kiệu, lên tiếng: “Phong bá, ta có đề kỵ đi theo bảo vệ, lão không cần phải đến tận cửa cung đón ta đâu.”
Ông lão cười đáp: “Dù sao lão nô cũng nhàn rỗi. Trịnh Thất với Vương Bạch vẫn chưa về. Lão nô cũng muốn vận động một chút.”
Trịnh Thất và Vương Bạch là thị vệ thân cận của Uông Ấn, đã được Uông Ấn cử đi làm chuyện quan trọng từ mấy hôm trước, giờ vẫn chưa trở lại Kinh Triệu.
Uông Ấn im lặng, cảm giác ấm áp trong mắt càng tăng thêm. Hắn biết ông lão tóc bạc đang lo lắng cho hắn, nếu1không đã chẳng đợi bên ngoài cửa cung mỗi ngày như vậy. Việc này, tuy hắn không nói ra, nhưng lại ghi nhớ rõ trong lòng.
Ông lão dường như nghĩ ra chuyện gì đó quan trọng, bèn vội nói: “Chủ tử, Ngô Bất Hành đang đợi trong phủ, trông có vẻ là có việc gấp cần bẩm báo với ngài.”
Tuy là hoạn quan nhưng Uông Ấn cũng là người chấp quản Đề Xưởng, Vĩnh Chiêu Đế ban thưởng riêng cho hắn một phủ đệ hoa lệ bên ngoài. Thế nên hắn không ở lại trong cung.
Nghe những lời này, Uông Ấn nhắm hờ mắt lại, nhìn thần thái vẫn lãnh đạm như trước, nhưng toàn thân lại toát ra khí thế khiến người khác không rét mà run.
Ngô Bất Hành là “tiền phương” cho Vận Chuyển Các, chuyên tổng hợp, thăm dò đủ loại tin tức của Đại An,1là một thuộc hạ mà Uông Ấn cực kỳ coi trọng và tín nhiệm. Vận Chuyển Các và Đề Xưởng đều là “công cụ” để dò la tin tức trong tay hắn, nhưng Đề Xưởng là do triều đình thiết lập, còn Vận Chuyển Các là của riêng hắn.
Một ngoài sáng, một trong tối, bên nào nặng bên nào nhẹ trong lòng hắn phân định rất rõ.
Lúc này, Ngô Bất Hành đến gặp hắn, hẳn là vì có chuyện quan trọng gì đây?
Đến lúc nghe Ngô Bất Hành bẩm báo xong, vẻ mặt lạnh lùng của Uông Ấn khẽ thay đổi. Hắn không ngờ rằng tiểu cô nương của nhà họ Diệp lại biết về Vận Chuyển Các, và lại còn dám đem tin tức đến bán nữa!
Ba nghìn lượng không nhiều. Có điều... bổn tọa lại rất muốn biết sao tiểu cô nương nhà họ Diệp gia lại biết được những chuyện này?
Sau khi Ngô Bất Hành rời đi, Uông Ấn nhắm mắt lại, gương mặt anh tuần vô ngần càng trở nên chói lòa dưới ánh nến, thần sắc vẫn lạnh lẽo không thể nhìn ra được cảm xúc.
Ông lão tóc bạc đứng cạnh hắn khom người, ánh mắt thoáng lay động. Ông mở miệng hỏi: “Chủ tử, ngài biết vị Diệp cô nương này?”
Lão đi theo chủ tử đã lâu, cho dù chủ tử không nói, lão cũng có thể cảm nhận được tâm trạng chủ tử lúc này rất khác với bình thường.
Vận Chuyển Các thu thập mua bán đủ các loại tin tức của vương triều Đại An, trong số những chuyện mà chủ tử đã nghe qua có không ít tin tức trọng đại và khẩn cấp hơn việc di dời phủ Kinh Triệu. Nhưng chủ tử chưa từng để lộ tâm tư, đâu có yên lặng như bây giờ?
Không liên quan đến tin tức, vậy thì chỉ có thể là vì vị Diệp cô nương này thôi.
Nhà họ Diệp của Tùng Dương sao có thể biết chuyện phủ Kinh Triệu di dời? Quan trọng hơn là, làm sao cô nương nhà họ Diệp lại biết về Vận Chuyển Các?
Nếu như đến một cô nương khuê các bình thường cũng biết rõ về Vận Chuyển Các, vậy thì...
Càng nghĩ, đáy lòng ông càng nặng nề, sát ý thoáng hiện lên trong ánh mắt. Bất cứ nguy hiểm nào có khả năng tồn tại đều phải bóp chết ngay khi manh nha mới an toàn!
Uông Ấn mở mắt, ánh mắt không chút dao động, thản nhiên nói: “Không đáng ngại.”
Mấy chữ này đã xóa tan sát ý trong mắt ông lão tóc bạc. Lão toan nói thêm nhưng rồi lại thôi, chỉ đáp: “Là lão nô đã nghĩ nhiều.”
Uông Ấn khẽ gật đầu, nét mặt vẫn vô cùng hờ hững, ánh mắt sâu thẳm thêm khó đoán.
Cho dù cô nương nhà họ Diệp biết về Vận Chuyển Các thì đã làm sao? Vận Chuyển Các đã xuất hiện tại vương triều này, đương nhiên phải có người biết, bằng không thì các “khách hàng” từ đâu mà đến?
Việc Diệp cô nương biết về Vận Chuyển Các không phải mối quan ngại, nếu nàng biết người phía sau nó là hắn như vậy mới đáng “nổi” sát ý.
Cho đến giờ, hắn nghĩ, người có khả năng biết được nội tình của Vận Chuyển Các vẫn chưa xuất hiện. Phong bá cả nghĩ rồi.
Có điều, vị cô nương nhà họ Diệp kia quả thực đã biết được quá nhiều. Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà một cô nương khuê các có thể nắm bắt được. Ngay đến nhà họ Diệp của Tùng Dương cũng không có khả năng này!
Vậy thì, sao nàng ta lại biết nhỉ?
Điều này khiến hắn tò mò. Hắn phải đích thân gặp cô nương này một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.