*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
nó sẽ thế nào ạ?”
Trần Diệu Thủ im lặng một lúc, rồi vẫn úp mở đáp: “E rằng sau khi khỏi, đi lại sẽ hơi khác với người bình thường
Tất nhiên, cũng có lẽ là y thuật của lão phu không giỏi..
Nói gì thì, trước tiên cứ phải chịu khó điều dưỡng cho tốt đã.”
Cả người Chu thị lảo đảo không đứng vững, trước mắt như hóa thành màu đen
Đi lại hơi khác với người bình thường, chẳng phải là nói sau này Chinh nhi sẽ biến thành thằng què? Không, không thể nào! Nhìn con trai đang hôn mê vì đau đớn, Chu thị cảm thấy khó có thể chấp nhận nổi
Chính nhi của bà ta mới mười sáu tuổi, còn đang tính vào Nghi Loan Vệ, sao lại thành3ra như thế này? Về sau Chinh nhi phải làm sao đây?
Thấy bà ta như vậy, Trần Diệu Thủ cũng không tiện nhiều lời
Ông để lại thuốc chữa trị vết thương cùng đơn thuốc rồi cáo từ rời đi
Trong lòng Chu thị rất xót xa, nhưng cũng biết Trần Diệu Thủ là người không thể tiếp đón qua loa, bèn sai gia nhân chuẩn bị quà lễ tươm tất, cung kính tiễn ông rời phủ.
Trần Diệu Thủ vừa đi khỏi, Chu thị cũng không ra vẻ Đại phu nhân nữa, bà ta sụp đổ ngã ngồi xuống ghế, hốc mắt đỏ hoe.
Khi Diệp Hướng Chính tỉnh lại thì cảm thấy chân trái đau buốt đến tận tim
Y rên lên một tiếng, đang định gọi người hầu thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-xuong-cong/260779/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.