Đường Tiểu Náo giật mình, trợn to mắt, nhìn cái khăn quấn ngang hông anh, lại nhìn lên trên, ngậm miệng, giả bộ lau cái điều khiển ti vi.
“Cũng không phải là chưa từng thấy, la cái gì mà la.”
Nhìn cô cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh, Phong Dã Hồi khẽ hừ.
Đường Tiểu Náo tự nói với bản thân, nhịn!
Khẽ mỉm cười, làm dấu mời anh đi ra khỏi phòng, miệng lại không chịu lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt của cô, Phong Dã Hồi kết luận, Đường Tiểu Náo vốn dĩ không biết chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ “Không có gì, sau này đừng ngạc nhiên, quen là được!” Ra khỏi phòng cô.
“Thói quen gái anh ấy!” Cắn răng nghiến lợi nói, Đường Tiểu Náo cảm thấy có phải những người đàn ông hoàn hảo đều có bộ mặt ghê tởm như vậy không?
Quá đáng sợ!
Vốn dĩ trong ấn tượng của cô anh ta rất tốt, bây giờ nhìn lại, thật sự vẫn nên đóng cửa lại, không thể biết trước được người ta có đức hạnh hay không!
Phong Dã Hồi quay về phòng sấy tóc, trên mặt nở nụ cười mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra, bọn họ từng trải qua chuyện kia, cô không nhớ cũng không sao, cô không biết cũng tốt, bây giờ anh đã có hôn thê, cô vẫn nên im lặng đi học, hai người bọn họ vốn dĩ không thuộc cùng một thế giới.
Đừng nói tới phòng thuê, ngay cả phòng mà từ nhỏ đã ngủ Đường Tiểu Náo cũng chưa bao giờ ngủ trong căn phòng thư thái như vậy. Cứ như vậy Đường Tiểu Náo bị mất ngủ. Không phải chỗ của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575278/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.