Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Náo nhăn nhó, hiện tại không có thời gian nói nhiều với Mục Nhĩ, liền nói Mục Nhĩ chờ cô tan làm.
Ngồi từ hơn mười hai giờ tới ba giờ, Đường Tiểu Náo tan làm, Mục Nhĩ cũng ngồi trong tiệm mấy tiếng, cô cũng không mù, vừa ra ngoài liền hỏi Đường Tiểu Náo “Cậu làm thêm ở đây sao?”
Bình thường ở trong ký túc xá Đường Tiểu Náo không nói nhiều, bị Mục Nhĩ phát hiện cũng không lừa gạt “Đúng vậy! Tớ đi làm thêm.”
Mục Nhĩ suy nghĩ, không hỏi nhiều, chỉ nhớ gì hỏi đó “Cậu thiếu tiền tiêu sao?”
Đường Tiểu Náo toát mồ hôi, vui vẻ cười “Dù sao cũng rảnh rỗi nên làm thôi!”
Mục Nhĩ còn đang suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo, không nghe thấy lời Đường Tiểu Náo nói.
Đường Tiểu Náo nhìn khuôn mặt tràn đầy tâm sự của cô “Đúng rồi, hôm nay sao cậu lại một mình tới đây ăn cơm?” Cô nhớ rõ nhà cô ấy không ở gần đây.
Thở dài, Mục Nhĩ yếu ớt nói “Một lời khó nói hết, tớ không có chỗ dung thân trong thiên hạ to lớn này.”
Đường Tiểu Náo phiền muộn “Cậu bị đuổi ra ngoài sao?”
Mục Nhĩ không còn hơi sức lắc đầu.
Đường Tiểu Náo lại đoán “Những người đó bắt nạt cậu?” Ở trường học có mấy lần Văn Mễ Hi tới tìm Mục Nhĩ, những người ở trong ký túc xá đều biết tình hình của Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ lại một lần nữa lắc đầu.
Hai người vừa đi vừa nói, Mục Nhĩ không có mục đích đi theo Đường Tiểu Náo. Sau đó Đường Tiểu Náo nghĩ, dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575268/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.