Cao Sênh Anh nghĩ như vậy cũng tốt, có lẽ qua vài ngày, Mục Nhĩ sẽ nghĩ thông suốt rồi quay về nhà. Liền không nói gì để cho cô đi, trơ mắt nhìn cô ôm đồ rời khỏi nhà họ Mục.
Về phần Tiểu Bất Điểm? Mục Nhĩ không giao phó, Cao Sênh Anh cũng không hỏi cô lúc nào thì đem con vật này đi, bất đắc dĩ tạm thời lưu lại.
Ngược lại Mục Nhĩ lại muốn đem “Tiểu Bất Điểm” rời đi, nhưng hiện tại ngay cả bản thân cô còn không biết phải đi đâu thì làm sao có thể lo lắng cho nó. So với ở bên ngoài, cô càng muốn “Tiểu Bất Điểm” ở lại nhà họ Mục bị bà ngoại xem thường còn hơn, cô tin tưởng “Tiểu Bất Điểm” sẽ không phải chịu khổ.
Lúc đi Mục Nhĩ không nói gì với Mục Nhân Chương, mãi cho tới buổi tối lúc ăn cơm không thấy Mục Nhĩ đâu, Mục Nhân Chương hỏi Cao Sênh Anh, Cao Sênh Anh vừa nói Mục Nhĩ đã rời đi, Mục Nhân Chương nhất thời quăng đũa “Có phải bà phải ép con bé đến mức không chỗ nương thân không?”
Cao Sênh Anh cười ôn hòa “Ông thấy tôi ép con bé sao?”
Không có tận mắt nhìn thấy, Mục Nhân Chương không nói gì, im lặng hờn dỗi.
Cao Sênh Anh chậm rãi cười, nhẹ giọng nói “Con bé nói đi tìm bạn, không về, buổi chiều sẽ cùng bạn quay về trường học.”
Mỗi tuần chiều chủ nhật Mục Nhĩ đều về trường, buổi tối còn phải lên lớp tự học, bắt đầu một tuần mới, điều này Mục Nhân Chương biết rõ.
Đi ra từ nhà họ Mục, Mục Nhĩ đi trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575267/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.