“Để mình nuôi Tiểu Bất Điểm!” Nhiễm Tái Tái đột nhiên nói.
Một người một chó, đồng thời nhìn về phía người lái xe, Tiểu Bất Điểm thì phòng bị, Mục Nhĩ thì tò mò. “Cậu muốn tách tôi với nó ra sao? Tôi không muốn!”
Đối với mọi quyết định của Mục Nhĩ, cậu ta không hỏi nhiều, cô bỏ nhà đi thì bỏ nhà, cậu ta nghĩ cách cướp cô về tay mình là được.
Nhiễm Tái Tái nghiêm túc “Cậu cũng có thể ở chỗ của tôi”. Mục đích chính là như vậy!
Mục Nhĩ còn ngu ngơ hỏi “Cậu ở một mình hay ở cùng người nhà cậu?”
Nhiễm Tái Tái nghe thấy vậy lại có hy vọng! Trên mặt vẫn giả bộ nghiêm túc “Tôi ở một mình.” Xem như bây giờ không phải như vậy, vì cô, lập tức có thể như vậy!
Mục Nhĩ nhíu mày suy nghĩ “Không được không được, chúng ta tới nhà bà ngoại tôi trước đi, để Tiểu Bất Điểm ở đó, chúng ta tới chỗ của Quý Tư.”
Nhiễm Tái Tái cũng cần có thời gian chuẩn bị, không phản đối, không tranh luận với cô, trực tiếp đưa Tiểu Bất Điểm tới nhà Mục Nhân Chương. Trước khi đi Mục Nhĩ còn nói với Tiểu Bất Điểm “Mày ngoan ngoãn ở đây, tối tao sẽ về.” Bình Thường thỉnh thoảng Tiểu Bất Điểm cũng tới đây, giống như người một nhà, Tiểu Bất Điểm biết ông bà ngoại, ông bà ngoại cũng biết nó, Tiểu Bất Điểm liền ngoan ngoãn nằm dưới đất, không nhúc nhích.
Cao Sênh Anh không thích chó, mỗi lần Tiểu Bất Điểm tới đây, Cao Sênh Anh đều không cho nó vào nhà, Mục Nhĩ cảm thấy phiền não, muốn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-phi-tinh-tham-gia-dua-gion-cuoi-that/575256/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.