Gương mặt cô thoắt cái đỏ bừng.
Cái người này…
Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Ai là vợ anh cơ chứ?
…
Tăng Như Sơ nắm chặt tay bước vào phòng, bởi vì trong lòng bùng nổ phẫn nộ không để ý đường đi, suýt chút nữa vấp phải chiếc ghế không tựa gần đó. Phó Ngôn Chân thấy động tĩnh bèn nghiêng đầu nhìn cô. Nhìn gương mặt đỏ lựng ấy, anh biết chắc cô đã nghe thấy gì đó. Nhưng nghĩ đến ngày trước mặt cô lúc nào cũng đỏ như vậy. Khi đó, anh còn không phân biệt được là cô đỏ mặt hay do ráng chiều rực rỡ chiếu vào.
Nhưng bây giờ dường như cô không còn hay đỏ mặt nữa. Lúc trước có người tiếp cận cô ở quán bar, anh quan sát ở phía xa cũng không thấy cô thẹn thùng.
Tăng Như Sơ không muốn mập mờ dây dưa nên cô nói thẳng với ông chú kia, “Cháu không phải là vợ của anh ấy, chú đừng nghe người này nói linh tinh.”
Nhưng chú đó lại đang kể cho Phó Ngôn Chân nghe câu chuyện của mình và vợ.
“Ngày nào bà ấy cũng cằn nhằn sau lưng tôi,” ông chú cười sảng khoái, “Nhưng bà ấy vẫn bằng lòng ở bên chăm sóc cho tôi, không như thằng con tôi, mới ngồi có một lúc đã ba chân bốn cẳng chuồn mất, người ta hay bảo nuôi con đến lúc về già có người chăm, vớ vẩn cả thôi, lúc mình già rồi thì chỉ có người bạn đời là chịu ở bên mình mà thôi.”
Người chú bệnh nhân nồng nặc mùi thuốc lá loại rẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uong-nganh/3360554/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.