Cửa phòng bị một lực mạnh bên ngoài tác động vào. Tiếp đến là ánh sáng bên ngoài chen chúc len lỏi vào căn phòng cùng với sự xuất hiện đột ngột của một đám vệ sĩ mang vest đen hùng hổ xong vào. Sự tình lúc này phanh phui trước mắt bọn họ, tất cả đều bất động. Cô mới ngủ dậy luộm thuộm quần áo, trên tay lại cầm vật sắc nhọn rồi lại còn quơ quơ về phía người đàn ông kia. Mẫn Dao kinh ngạc há cái miệng nhỏ thành hình chữ O. Cô lại trợn tròn mắt, sau đám vệ sĩ kia là Long Hoài và Thạch Hoài còn có cả Kim Sở cũng đang ngơ ngác nhìn cô. Con dao đang cầm trên tay rơi xuống thềm. Vì anh đang quay lưng về phía họ, nhận biết được sự thất thường, anh vẫn giữ yên tư thế không chút tránh né, ánh mằt lướt qua mội vòng quần áo cô đang mang rồi trở nên lạnh nhạt, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:
“ Ra ngoài hết cho tôi. Không có lệnh không ai được phép vào”
Tất cả đều tuân theo, mọi người hạ tầm mắt lùi về sau máy bước rồi đóng cửa phòng. Mặc kệ cô đứng bất động như thế nào! Anh không quan tâm! Bây giờ anh cũng chả thèm quan tâm.
Trầm lặng vẫn là thứ cảm giác kinh tởm nhất, kể cả cô, Mẫn Dao biết cô giống như chỉ đang diễn hề cho người kia xem, vả lại cô bây giờ cũng không phải đối thủ của hắn.
Còn cái không khí ngột ngạc này nữa. Mẫn Dao cúi đầu nhăn mày lại, trong lòng không nhịn được thở dài. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-vong-ky-duyen/1924788/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.