Chap 166:
Nhìn đồng hồ thì cũng đã gần tám giờ tối, trên bàn thờ bây giờ cũng đã đầy đủ mấy món ăn trên đó, cũng may lúc mẹ tôi ở nhà nấu mấy đồ ăn để cúng ông bà thì tôi cũng hay lọ mọ tót vào ngắm nghía các kiểu nên cũng nhớ được đôi chút. Nhìn vậy chứ mọi thứ đều do một tay Liên nấu sau khi tôi đề xuất, nhìn bên ngoài thì là một cô tiểu thư nhưng lúc này thì là một gái thật đảm đang trong việc bếp núc. Làm xong tôi cùng người con gái ấy thưởng thức bữa cơm do hai người làm. Không biết có phải do tôi có mặt ở đây hay là đang tự sướng với thành quả của mình nấu không mà Liên vừa ăn vừa mỉm cười suốt.
- Em này ăn cơm thôi có cần cười hoài vậy không! – Tôi ngây ngô hỏi.
- Hihi em thích vậy đấy, không cho à! – Liên liếc mắt lườm tôi.
- Thôi ăn đi, anh cho là được hề hề! – Thấy cái liếc mắt ấy mà tôi tót cả mồ hôi.
Bưa cơm kết thúc, Liên đưa tôi quay trở lại con đường vào thành phố, đến một đoạn đường người con gái ấy đảo xe chạy vào một đỉnh đồi. Ở đấy tôi nhìn từ trong xe ra, khung cảnh của cả một thành phố về đêm hiện lên đầy màu sắc rực rỡ từ những ánh đèn. Xuống xe Liên bước lên phía trước dang đôi tay mình ra hít một hơi thật sâu.
- Anh nè, mỗi lần em cảm thấy một mình hay áp lực cuộc sống, em vẫn luôn ra đây, nó làm em cảm thấy thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-mo-hoa-phuong-do/1325424/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.