Chap 150:
Nó vẫn cố van xin người con gái ấy, bởi bây giờ trước mặt nó chính là bố và mẹ.
- Liên à mình xin đấy, thả họ ra đi, họ không liên quan đến chuyện này! – Nó vẫn cố gắng van xin.
- Hahaha tao đã nhắc nhở một lần rồi mầy vẫn không nghe, bây giờ mà còn van xin à!
- Mình xin đấy, thả họ ra đi, làm ơn Liên ơi! – Nó bất lực cố gắng van xin lấy.
- Được tao tha nhưng mầy vẫn không được tha đâu, dám chơi dám chịu haha!
Nó dõi theo hình bóng của hai bố mẹ nó đã khuất sau cánh cửa, xung quanh vẫn vang vọng tiếng gào thét van xin tha cho đứa con trai, nhưng cũng chẳng còn tác dụng nữa bời lúc này người con gái ấy chỉ còn biết phải xả cơn giận thay cho người con trai mà cô ấy yêu.
- Cảm ơn! – Nó u buồn, nó buông lơi đi tất cả.
Liên ra lệnh cho đàn em lao vào nó, những cây gậy những cú đá cứ thế giáng hết xuống người. Cơn đau chiếm lấy toàn bộ cơ thể, nó cắn răng chịu đựng, cố nén hết tất cả vào sâu bên trong đáy lòng. Và chuyện gì cũng đến, một nhát gậy giáng mạnh xuống một chân bên phải của nó vang lên trong không gian lạnh lẽo của căn nhà hoang, tiếng la của nó như xé toang tất cả mọi thứ ở đây.
- Aaaaaaaa, cái chân aaaaa!
Chân phải của nó đã không còn cảm giác gì nữa, mọi thứ dần chìm vào bóng tối, nó ngất đi, cơ thể chi chít những vết bầm cùng cái chân phải đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-mo-hoa-phuong-do/1325408/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.