Chap 103:
Đi một đoạn tôi mở bức mật thư kia ra rồi đọc lên.
- Vượt qua bom đạn, đến ngôi nhà tranh lấy mật thư!
Tôi đọc xong mà mặt mũi mếu xệ luôn, sao mà ngắn gọn vậy, làm sao mà biết ngôi nhà ở đâu.
- Đưa mình xem!
Tôi đưa tờ mật thư sang cho Trinh, người con gái ấy cũng đăm chiêu một lúc rồi nói.
- Cứ ra khu rừng này đã T!
Mặt trời đã dịu bớt ánh nắng, hai con người vẫn đang miệt mài tìm lại lối mòn lúc trước để thoát khỏi khu rừng. Đang uể oải thì cũng thấy bóng dáng người của chi đoàn khác, tôi liền nắm lấy tay Trinh chạy theo, đi được một đoạn thì có con đường mòn thẳng tắp hai bên là những bụi cây chi chít. Nhìn ra xa tôi reo lên.
- Kìa Trinh ơi nhà tranh kia rồi! – Tôi reo lên định chạy lên trước cặp đôi kia thì Trinh kéo lại.
- Đợi đã T để xem hai người kia làm gì đã.
Tôi dõi theo bóng dáng của hai người đang đi phía trước. Hai người đó vừa tiến lên một đoạn thì trong lùm cây là những bóng nước được ném ra liên tục, chẳng mấy chốc hai người ấy đã ướt như chuột lột. Tôi đứng đó ôm bụng cười ngoặt nghẽo, cũng may có Trinh ngăn cản không thì giờ tôi cũng chả khác hai người kia.
- T ơi đưa mình cái balo của T đi! – Trinh nghiêng người nói với tôi.
Tôi cởi cái balo xuống rồi đưa cho Trinh, mặc dù lấy balo nhưng tôi chả thèm xem bên trong nó có gì đâu. Trinh lục một hồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-mo-hoa-phuong-do/1325361/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.