Chap 48:
- Gớm không biết ai hơn ai đâu mà gọi! Nàng vẫn chu chu môi lên thổi
- Thích gọi thế đấy được hơm!
- Không sợ thiên hạ cười à! Nàng lườm tôi
- Thiên hạ là việc của thiên hạ, tôi NĐT này là nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, dăm ba cái bàn tán ấy anh sợ gì hề hề ! Tôi xổ một tràng rồi nháy mắt với nàng.
- Gớm quá đi anh ơi!
- Đấy gọi anh rồi nhé!
- Trêu em này! Nàng ấn mạnh cái bông vô vết thương.
- Ấy ấy đau đau!
Băng bó xong, tôi quay qua nhìn vào chậu cây bất chợt hỏi
- Ủa chậu cây kia em để đó lâu rồi hả? Tôi hỏi
- Ừa nó nằm đó lâu rồi mà, sao thế anh!
- À không có gì hì hì! Tôi cười trừ cho qua chuyện.
Nàng cất hộp thuốc xong vẫy tay gọi tôi, càng nhìn nàng sao đáng yêu quá cha ông mặt trời luôn, tôi lập tức lon ton đi theo nàng. Ra tới ban công, cơn gió lạnh thổi tới làm tôi khẽ rùng mình, thấy nàng không mặc áo lạnh tôi chạy vào phòng mang ra khoác lên
- Mới ốm xong ra không mặc áo lạnh gì hết, mà ra đây định làm gì, hít gió lạnh cho mát hả! Tôi trêu nàng
- Anh ngồi xuống ghế bên cạnh cái piano đi!
Tôi làm theo lời nàng ngồi xuống, cảm giác không còn lạnh nữa
- Chà cái ghế này sao ấm thế! Tôi ngạc nhiên hỏi nàng
- Hihi có miếng đệm lót sưởi ấm đó, còn lạnh nữa hơm anh!
- À ừ còn chút chút! Tôi gãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-mo-hoa-phuong-do/1325306/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.