Tiểu Nguyên trở về từ quán cà phê.
Lịch sử trò chuyện giữa Trần Kiều và Trịnh Thanh Sơn trên điện thoại di động vẫn còn lưu lại câu "Đợi một chút."
Cô đợi một lúc lâu.
Một nhân viên thò đầu vào, nhìn cô cười: “Chị Trần Kiêu, muộn rồi, mau về thôi.”
Trần Kiêu ngước mắt cười: "Được rồi được rồi, tan làm đi."
"Vâng"
Nhân viên lục tục kéo nhau ra về, Trần Kiêu cũng chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Giờ tan tầm, từng ngõ hẻm của Lăng Thành cũng trở nên sôi động ầm ĩ.
Trần Kiêu lái xe qua ga tàu điện ngầm thì thấy một người bán hoa đang đẩy một xe hoa nhỏ. Cô dừng bên đường, định bụng mua một bó hoa để cắm trong nhà.
Từng nhóm người chen chúc chạy vội vào ga tàu điện, không ai để ý đến xe hoa khiêm tốn bên đường.
Thế giới có rất nhiều điều đẹp đẽ bé bỏng, giống như những bông hoa đang nở rộ trên chiếc xe đẩy kia, Trần Kiêu thầm nghĩ. Nhưng có lẽ, điều tuyệt vời nhất trong ngày hôm nay là khi vừa bước ra khỏi thang máy, ở góc rẽ, cô thấy Trịnh Thanh Sơn đang đứng lặng lẽ, trên tay là bó hoa màu hồng.
Khi nhìn thấy cô, anh chợt thẳng lưng, mỉm cười.
Cuối hành lang là ô cửa sổ nhỏ, ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu vào, phản chiếu bóng dáng cao lớn của anh. Những cành hoa cát cánh nở rộ biến thành những cái bóng li ti, đung đưa trong gió.
Trịnh Thanh Sơn nghiêng người, để lộ ổ khóa điện tử: “Đêm nay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-thanh-son/3377375/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.