Đêm đó, Trần Kiêu lãnh hậu quả của việc để Trịnh Thanh Sơn ở lại qua đêm. Hộp "áo mưa" anh mua tối qua đã dùng hết một nửa. Thể lực của anh tốt hơn nhiều so với những "tiểu thịt tươi" mà Tiểu Nguyên nhắc đến.
Trần Kiêu mệt mỏi ngã xuống giường, giọng nói trầm thấp của Trịnh Thanh Sơn vang lên bên tai: “Trần Kiêu, ngày mai anh đi gặp Phó Thừa Vũ, em thật sự không muốn đến sao?”
Giọng nói này rất giống với tiếng th ở dốc khi anh mê hoặc dụ dỗ cô làm thêm lần nữa.
“Không, em hết sức rồi, không thể "đến" lần nữa đâu.” Trần Kiêu trả lời trong tiềm thức.
Trịnh Thanh Sơn cười tủm tỉm: "Trần Kiêu, anh không có ý đó."
Đầu óc Trần Kiêu chợt tỉnh táo, ý thức được những gì mình vừa nói, cô quay lưng về phía anh, trùm chăn kín mặt.
Cô trả lời câu hỏi trước đó của anh: "Em không quan tâm, anh ta muốn làm gì thì làm".
"Còn anh thì sao?"
Trần Kiêu suy nghĩ hai giây: "Cũng có chút."
Trịnh Thanh Sơn nằm bên cạnh cô, đệm khẽ rung lên theo chuyển động của anh.
Cô nghe thấy một giọng nói rất nhỏ khi anh nằm xuống: "Vậy là đủ rồi."
Cô chưa kịp hỏi thì anh đã đưa tay tắt đèn trong phòng. Căn phòng chìm vào bóng tối.
Phải một lúc sau Trần Kiêu mới thích ứng, cô lật người đối mặt với Trịnh Thanh Sơn.
Một chút ánh sáng đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô có thể nhìn thấy đường nét của anh, sống mũi cao thẳng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-thanh-son/3377374/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.