Đường đến nhà mẹ của Trịnh Thanh Sơn giống như trong tưởng tưọng của Trần Kiêu.
Hai bên đường rộng rãi cây xanh, những căn biệt thự lấp ló phía sườn núi. Lăng Thành không có nhiều gia đình quyền quý, vì vậy khu vực này rất yên tĩnh vắng vẻ, chỉ thỉnh thoảng có vài người dẫn chó đi dạo.
Trịnh Thanh Sơn lái xe một vòng rồi mới vào gara ngầm.
Khi đến trước cửa nhà họ Trịnh, Trần Kiêu đột nhiên căng thẳng.
Trịnh Thanh Sơn liếc nhìn cô: “Sao vậy?”
Cô mím môi dưới, xoa hai tay vào nhau rồi trả lời: "Không ngờ lại gặp mẹ cậu nhanh như vậy, thậm chí còn không kịp chuẩn bị quà gặp mặt."
“Không cần lo lắng.” Trịnh Thanh Sơn khẽ mỉm cười, “Bà ấy chỉ thích có người đến trò chuyện cùng mình.”
"Nhưng mà..."
"Cậu đến thăm là mẹ tôi đã rất vui rồi."
Trần Kiêu nhìn anh, không nói thêm gì nữa.
Anh cụp mắt xuống, mỉm cười dịu dàng, cô không phân biệt được, là do trong mắt anh phản chiếu hình bóng mình hay là vì đáy mắt anh đang chứa ý cười.
Anh mở cửa, dẫn cô vào, đi qua khu vườn phía trước, lên tiếng chào người làm vườn đang tỉa cành.
Dưới mái hiên cách đó không xa, một người phụ nữ quý phái đeo kính râm đang chậm rãi uống trà từ chiếc tách trà kiểu cổ điển.
Trịnh Thanh Sơn gọi bà một tiếng "mẹ".
Trần Kiêu đi theo, lễ phép gọi: “Chào dì.”
Đó là lần đầu tiên Trần Kiêu gặp mẹ Trịnh Thanh Sơn.
Giống như anh, dù đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-thanh-son/3377356/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.