Sau khi đưa Tôn Dao về nhà, Thời Chung lại lái xe đưa Nhậm Tư Đồ về. Có lẽ vì lúc nãy đã xảy ra những chuyện khiến cả hai đều xấu hổ nên trên đường đi, không ai nói gì nữa. Chỉ một nụ hôn bất ngờ mà trong nháy mắt, khoảng cách của hai người đã bị kéo xa tưởng chừng như vô tận.
Xe dừng dưới toà nhà chung cư của Nhậm Tư Đồ, cô xuống xe, đi được vài bước rồi đột nhiên cắn răng quay trở lại.
Thời Chung vẫn chưa lái xe đi, thấy cô quay lại thì nhanh chóng hạ của kính xe xuống.
Nhậm Tư Đồ hít sau một hơi. Câu nói “sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa” đã bị nghẹn trong họng cô rất lâu rồi, nhưng chỉ một giây trước khi cô lấy hết dũng khí để nói ra thì Thời Chung đã ngắt lời cô…
“Không sao, nếu em không thích thì chúng ta có thể làm bạn, con người tôi trước nay không thích cưỡng ép ai cả.” Thời Chung nói rất nhẹ nhàng, bình thản.
Anh đoán được cô muốn nói gì nên mới bày tỏ thái độ của mình trước sao? Bởi vì không muốn mất đi người bạn như cô sao?
Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Thời Chung lái xe đi. Phản ứng của anh khiến Nhậm Tư Đồ chắc chắn rằng những lời lúc nãy anh cũng chỉ nói cho có mà thôi. Nhậm Tư Đồ không hề cảm thấy mất mát vì chuyện này mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đồng thời với việc thở phào, cô cũng có chút chua xót vì “đã sớm đoán được là sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-phu-hoa/22282/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.