Nhậm Tư Đồ và Thời Chung đành phải dẫn con ma men này về trước.
Thời Chung chỉ uống một ly cooktail nên vẫn có thể lái xe. Tôn Dao nằm trên băng ghế sau, hoàn toàn không còn tỉnh táo. Cả chiếc xe vang vọng tiếng hoan hô của Tôn Dao: “Cậu có biết mình vừa tát anh ta một cái không! Thật là sướng! Mối thù này đã báo được rồi!”
Nhậm Tư Đồ nhìn qua kính chiếu hậu để trông chừng Tôn Dao, chỉ thấy Tôn Dao nằm đó, huơ chân múa tay với không khí.
Có lẽ là dáng vẻ thích chí vì được báo thù của Tôn Dao quá đặc biệt, khiến ngay cả Thời Chung – người trước nay không bao giờ tọc mạch chuyện của người khác – cũng không nén được tò mò hỏi: “Cô ấy đánh ai mà vui đến thế?”
Nhậm Tư Đồ nhún vai, không trả lời. Không phải vì có ẩn tình định giấu nên không muốn trả lời mà vì cô hoàn toàn không biết thật. Thời Chung cũng không hỏi thêm.
Tôn Dao vẫn đang tiếp tục lảm nhảm, hành vi tự kỷ này của cô cũng không cần người khác phải bắt lời. Nhậm Tư Đồ nhìn ra ngoài cửa sổ theo thói quen, lúc này tuyết đã rơi khá dày, ngay cả hai bên đường cũng đã đọng một lớp băng mỏng. Nhậm Tư Đồ đang định nhắc Thời Chung lái xe cẩn thận một chút thì Tôn Dao ở băng ghế sau bỗng nhào về phía trước: “Bật nhạc lên! Mở bài Nông nô vùng lên ấy!”
Nhậm Tư Đồ nhanh tay giữ Tôn Dao lại. “Cậu ngồi xuống đi, mình mở radio cho cậu!”
Cô rất sợ Tôn Dao nhất thời hưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-phu-hoa/22281/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.