Tưởng Lệnh Thần đã thắng, nhưng lại không dám tin, tháo mũ bảo vệ ra, thở hổn hển, ngơ ngác nhìn kẻ chiến bại dưới tay mình: “Anh cố ý để tôi thắng?”
Thời Chung không nói gì mà chỉ đứng lên, cởi mũ bảo vệ ra, trán ướt đẫm mồ hôi nhưng anh không hề thở gấp, hơi thở hết sức vững vàng. “Dám chơi dám chịu, tôi sẽ bảo Thẩm Thấm rút đơn kiện.”
Nói xong, anh đi thẳng vào phòng thay đồ, đóng cửa lại, ngăn cách với mọi thứ.
Để Tưởng Lệnh Thần đứng đó với dáng vẻ không dám tin, sau đó anh ta nhìn gương mặt đờ đẫn của Nhậm Tư Đồ. “Không thể không nói, sức quyến rũ của cô cũng ghê gớm thật.”
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không còn lòng dạ nào để nghe anh ta chế giễu. Lúc này, rốt cuộc cô đã hiểu nụ hôn khi nãy của Thời Chung nào có phải là lucky kiss, mà là… goodbye kiss.
Cuối cùng, Thời Chung đã hoàn toàn buông tay với cô, dùng cách thức khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ để buông tay.
Hơn tám giờ tối, Tôn Dao dẫn Tầm Tầm tới công viên trò chơi, sau đó đi ăn một bữa thịnh soạn xong mới về. Khi vào nhà, hai người này một lớn một nhỏ này vừa cười vừa nói líu lo, cho đến khi nhìn thấy Nhậm Tư Đồ ngồi trong phòng khách từ bôi thuốc cho mình.
Tôn Dao tháo kính mát, mũ, khẩu trang, tóm lại là mấy thứ vũ trang hạng nặng trên người mình ra, đi về phía Nhậm Tư Đồ. Cô nhìn bộ dạng thê thảm của Nhậm Tư Đồ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-phu-hoa/2194773/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.