Phòng tập của anh cũng ở khu VIP. Khi anh băng qua hành lang, đột nhiên nghe thấy trong căn phòng sau cánh cửa bằng gỗ lim khép hờ này vang lên giọng nói của Tưởng Lệnh Thần: “Đừng có sa sầm nét mặt như vậy, cười với anh đây một cái coi.” Thời Chung không khỏi dừng bước.
Sau đó, đạp lại anh chính là một tiếng “rầm”, giống như có thứ gì đó bị đập mạnh xuống sàn.
Tưởng Lệnh Thần hiện ra sau khe hở của cánh cửa, Thời Chung có thể nhìn thấy anh ta bị một cô gái chĩa kiếm vào cổ họng, không thể nhúc nhích. Cô gái kia đưa lưng về phía cửa, từ góc nhìn của Thời Chung, chỉ có thể thấy một nửa bóng lưng của cô ấy.
Lần này, Tưởng công tử ngã thật thảm. Ai bảo anh ta đổi khẩu vị, đi nuôi một con chim hoàng yến tính tình nóng nảy làm chi. Thời Chung lặng lẽ cười lạnh một cái, đang định đi tiếp thì lại bị câu nói tiếp theo của Tưởng Lệnh Thần khiến cho đóng đinh tại chỗ.
“Bác sĩ Nhậm, lợi hại lắm! Thế mà dám nói mình không biết đánh?”
Chân của Thời Chung bỗng khựng lại trong vài giây.
Cô đánh cho Tưởng Lệnh Thần thê thảm như vậy, với tính cách của Tưởng Lệnh Thần, chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt. Thời Chung do dự một lát, cuối cùng vẫn không yên tâm về cô nên chuyển hướng, đi về phía cánh cửa bằng gỗ lim kia, nắm lấy tay nắm cửa, định đẩy cửa bước vào.
Nhưng đúng lúc ấy, Thời Chung nghe Nhậm Tư Đồ nói: “Tôi thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-phu-hoa/2194772/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.