Cô nghĩ ngợi một lát rồi thầm nghiến răng, cầu nguyện rằng cái chiêu mà Tầm Tầm thường dùng với cô cũng có tác dụng với Thời Chung. “Đừng giận nữa mà!”
Nhậm Tư Đồ ôm lấy cánh tay anh, mặt mày trông hết sức ngoan hiền, ngước mắt nhìn anh tỏ vẻ dè dặt.
Tầm Tầm chuyên dùng chiêu giả vờ tội nghiệp này để đối phó với cô, thế mà lần nào cũng hiệu nghiệm. Khi đối mặt với dáng điệu nhõng nhẽo của Tầm Tầm, dường như phản ứng của cô cũng giống như phản ứng của Thời Chung lúc này.
Đầu tiên là cánh tay hơi sựng lại… Cô đã cảm nhận được cánh tay đang bị cô ôm hơi sựng lại.
Sau đó cúi đầu nhìn Tầm Tầm với vẻ hết cách… Anh cũng cúi đầu nhìn cô, chỉ có điều cô không đọc được cảm xúc trên đó.
Sau đó nữa thì nở nụ cười bất đắc dĩ… Thời Chung nhíu mày nhìn cô một lát, bỗng nhiên bật cười. Gương mặt vốn không chút biểu cảm kia dần trở nên ôn hòa, giống như một tảng băng tan.
Nhậm Tư Đồ thầm thở phào một hơi.
Nhưng chưa đầy nửa giây sau, anh lại sa sầm nét mặt, gạt bàn tay đang ôm tay mình ra. “Đừng tưởng nói vài câu nhõng nhẽo thì anh sẽ hết cách với em.”
Bộ dạng của anh bây giờ, chẳng phải là đã hết cách với cô rồi sao?
Nhưng Nhậm Tư Đồ cũng không vội, cô nhẹ nhàng bước tới một bước, hơi nhón chân lên, dùng chóp mũi cọ vào mũi anh, sau đó hôn nhẹ lên môi anh. “Hết giận rồi chứ?”
Nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-phu-hoa/2194764/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.