Nếu chỉ không tập trung tinh thần ăn cơm thì không nói. Sau khi ăn xong, Thời Chung đưa cô về, khó khăn lắm mới đợi được lúc Tầm Tầm về phòng làm bài tập về nhà, cuối cùng thì anh mới có thể ở trong phòng khách hôn cô mà không phải e dè. Thế mà cô chỉ hôn đáp lại anh một cái lấy lệ, sau đó không biết hồn vía lại bay đi đâu mất.
Thời Chung cảm thấy tẻ nhạt nên buông cô ra, ngắt mũi cô một cái với vẻ oán trách. “Em không thể chuyên tâm một chút sao?”
Lúc này, Nhậm Tư Đồ đang ngồi trong lòng anh, còn anh thì ngồi trên sofa. Bởi khoảng cách quá đỗi gần gũi thân mật ấy, Nhậm Tư Đồ có thể nhìn thấy dáng vẻ ủ ê rũ rượi của mình phản chiếu trong đôi mắt đầy bất mãn của anh.
Nhậm Tư Đồ rời khỏi lòng anh, chuyển sang ngồi trên sofa bên cạnh, cân nhắc một lát, cuối cùng quyết định nói thẳng: “Có chuyện này… em không muốn giấu anh, nhưng anh nghe xong không được giận đâu đấy.”
Cô đang cảnh báo với anh trước sao… Thời Chung thở dài một hơi thật khẽ. “Đừng nói là chuyện này có liên quan tới Thịnh Gia Ngôn đấy nhé?”
Thời Chung thấy cô đột nhiên giật thót giống như bị ai đó đâm trúng yếu điểm thì cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ… Anh chỉ cần nghĩ một chút thôi là có thể đoán ra được.
Hai bên giằng co trong im lặng một lát, cuối cùng Thời Chung vẫn là người phải giơ tay đầu hàng trước. Anh thực sự hết cách với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-phu-hoa/2194763/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.