Đến dưới nhà mình, Nhậm Tư Đồ lảo đảo xuống xe, Thịnh Gia Ngôn bận dìu Tôn Dao xuống. Tôn Dao coi như là còn tỉnh táo được đôi chút để nói hai chữ “cảm ơn”. Nhưng Thịnh Gia Ngôn vừa đỡ Tôn Dao vòng qua đầu xe thì cô đã không còn chút sức lực nào nữa, cứ oặt ẹo muốn ngã xuống đất. Anh đành khom người xuống, đặt tay sau đầu gối cô, định bế cô lên.
Nhưng đúng lúc này, hai luồng ánh đèn xe chói mắt không biết từ nơi nào chiếu thẳng tới, khiến Thịnh Gia Ngôn phải đứng khựng lại.
Một lúc sau, Thịnh Gia Ngôn cũng thích ứng được với ánh đèn xe, nheo mắt nhìn về phía phát ra ánh sáng thì thấy đó là một chiếc Rolls Royce màu đen. Tài xế mang bao tay trắng rất chuyên nghiệp, bước xuống xe trước để mở cửa cho người ngồi sau.
Bước xuống từ băng ghế sau là một người đàn ông trẻ, chân thoạt nhìn không được linh hoạt lắm. Bởi vì anh ta đứng sau nguồn sáng nên Thịnh Gia Ngôn nhìn không rõ mặt. Người đó tay chống gậy, từ chỗ chiếc Rolls Royce đến chỗ Thịnh Gia Ngôn không xa lắm nhưng lại đi mất hơn một phút. Nhưng Thịnh Gia Ngôn vẫn phải đứng đấy đợi, bởi vì đã có vệ sĩ chặn đường của anh.
Người đó đi đến trước mặt Thịnh Gia Ngôn, anh ta cao ngang Thịnh Gia Ngôn, mặt thì không chút biểu cảm, khí thế trông rất mạnh mẽ.
Nhậm Tư Đồ chợt nhíu mày. “Anh là?”
Người kia nhìn Tôn Dao, sau đó ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng vào Thịnh Gia Ngôn.
Anh ta nhìn Thịnh Gia Ngôn từ đầu đến chân, nhưng khi lên tiếng thì lại không phải nói với anh mà lạnh giọng sai vệ sĩ đang đứng đợi lệnh bên cạnh: “Đưa cô Tôn lên xe.”
Nhậm Tư Đồ vốn đã loạng choạng bước lên vài bậc thang, thấy thế thì hoàn toàn tỉnh táo lại, cô vội vàng chạy ngược về, cũng không quan tâm là mình bị trật chân, xuống hết bậc thang là chạy thẳng về phía Tôn Dao. Cô cố chịu đau chạy được vài bước thì đã bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại.
Nhậm Tư Đồ lập tức quýnh lên. “Từ Kính Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ầm ĩ như vậy, cuối cùng Tôn Dao cũng cố sức mở được mắt ra.
Tên vệ sĩ đứng gần Tôn Dao nhất định đỡ Tôn Dao ra khỏi vòng tay của Thịnh Gia Ngôn, lại bị Tôn Dao vung tay lên gạt ra. Tôn Dao quét mắt qua một lượt, cuối cùng bắt gặp ánh mắt không chút ấm áp của Từ Kính Nam.
Tôn Dao dựa vào Thịnh Gia Ngôn, cười lạnh: “Anh là gì chứ?”
Ánh mắt của Từ Kính Nam chỉ nhẹ nhàng lướt qua người Tôn Dao, anh ta không thèm nói tiếng nào mà chỉ đưa mắt ra hiệu với vệ sĩ. Lần này Tôn Dao không chờ vệ sĩ bước lên cướp người nữa mà đã đi trước một bước, thất tha thất thiểu đi về phía Từ Kính Nam.
Không ai ngờ được rằng Tôn Dao vừa bước tới là đã giáng cho anh ta một cái tát.
Một tiếng “chát” vang lên khiến cho mọi người đều ngẩn ngơ, ngoại trừ Từ Kính Nam. Mặt anh ta bị tát nên quay qua một bên, nhưng có vẻ như anh ta không hề tức giận, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
Anh ta nhìn Tôn Dao và mỉm cười, có điều nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt. “Thằng bé đó đang ở trên lầu đúng không? Em theo tôi đi hay là để tôi sai người lên đưa nó đi? Em chọn đi.”
“…”
“…”
Cuối cùng, đám người khí thế dữ dằn ấy cũng rút hết, Tôn Dao đi theo Từ Kính Nam, bên ngoài tòa chung cư chỉ còn lại Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn.
Thịnh Gia Ngôn thấy cô im lặng cả buổi trời, không nói tiếng nào thì không nhịn được phải hỏi: “Rốt cuộc người đó là ai?”
“Anh không cần phải xen vào.”
Từ Kính Nam biết được sự tồn tại của Tầm Tầm từ khi nào chứ? Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không dám nghĩ tiếp. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu thì nặng mà chân thì nhẹ, đành phải ngồi trên bậc thềm, xoa mắt cá chân của mình.
Thịnh Gia Ngôn im lặng nhìn cô một lát, cuối cùng không truy hỏi nữa. Nhậm Tư Đồ cúi đầu, thấy cái bóng trải dài trên mặt đất của anh ngày càng đến gần mình thì cứ tưởng là anh định bước tới đỡ cô dậy.
Anh dừng lại trước mặt cô, sau đó ngồi xổm xuống. “Đi thôi, anh cõng em lên.”
Đã rất lâu rồi Nhậm Tư Đồ không được ai cõng như thế này…
Lần gần đây nhất cô được cõng, thật ra cũng chính là Thịnh Gia Ngôn cõng.
Lúc ấy cô vẫn đang ở bệnh viện trong nước để chữa trị. Vết thương đang trong thời kỳ lành lại, đau đến nỗi khiến cô mất ngủ hằng đêm. Tính đến cái hôm mở phiên toà phúc thẩm vụ án phóng hỏa của mẹ cô, Nhậm Tư Đồ đã mất ngủ gần một tuần. Khi phúc thẩm, công tố viên bác bỏ ý kiến giải hòa, vẫn phán quyết nặng như lần sơ thẩm.
Bố đứng ra tố cáo mẹ, Nhậm Tư Đồ chưa bao giờ trải qua chuyện hoang đường như vậy.
Khi cô lén chạy đến tòa án thì lại bị chặn ở bên ngoài.
Nhậm Tư Đồ vẫn còn nhớ, lúc ấy mặt trời chói chang trên đầu, cô mặc áo bệnh nhân ngồi ngoài bậc thềm của tòa án, không biết đến khi nào thì phiên tòa mới kết thúc. Đến cuối cùng, cô cũng không đợi được phiên tòa kết thúc, vì Thịnh Gia Ngôn đã đưa cô về trước.
Nhậm Tư Đồ cứ tưởng tất cả nước mắt của mình đã bị ánh mặt trời chói chang kia làm bốc hơi hết, nhưng vào thời khắc Thịnh Gia Ngôn xuất hiện trước mặt, nước mắt của cô vẫn không kìm được mà chảy dài trên má.
Lúc ấy, cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hình tượng, khóc lóc thảm thương đến nỗi Thịnh Gia Ngôn lúng túng không biết phải làm sao, đành nhẹ nhàng ôm lấy cô, mặc cho tiếng khóc nát lòng ấy như kim châm vào tai mình.
Đến khi cô đã khóc thỏa thuê, Thịnh Gia Ngôn cõng cô đi, cô cứ nghẹn ngào sụt sùi trên lưng anh, nước mắt thấm ướt chiếc áo thun của anh…
Bây giờ Nhậm Tư Đồ không còn khóc nữa, nhưng Thịnh Gia Ngôn vẫn là chỗ dựa vững chãi nhất của cô. Anh lặng lẽ cõng cô lên nhà, mở cửa, bước vào. Trong nhà rất tối, cũng rất yên tĩnh, rất dễ khiến người ta không giấu được bí mật trong lòng. Thịnh Gia Ngôn chỉ cảm thấy câu nói bị đè nén rất sâu trong lòng bị một sức mạnh nào đó kéo ra, anh nghe thấy giọng nói khác lạ của mình trong bóng tối: “Đừng kết hôn với anh ta…”
Thịnh Gia Ngôn cảm thấy người nằm trên lưng anh chợt trở nên cứng đờ.
Bước chân của anh cũng dừng lại ở góc gần cửa.
Chần chừ trong bao lâu, Thịnh Gia Ngôn cũng không biết nữa. Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong phòng khách, phá vỡ bầu không khí này: “Đừng kết hôn với ai? Tôi sao?”
Đồng thời khi giọng nói kia cất lên, chàng trai ngồi đợi trên sofa nãy giờ lạnh lùng đứng dậy.
Thời Chung mặc một chiếc áo len cổ tròn màu vàng kem, bên trong là chiếc sơ mi trắng, trông hết sức nhẹ nhàng, thoải mái. Thế nhưng mặt anh thì tối sầm lại, cứ thế đi về phía Nhậm Tư Đồ, hai mắt ánh lên nét u ám khó dò.
Anh bước thẳng về phía Nhậm Tư Đồ với gương mặt không chút biểu cảm, không hề có vẻ hung hăng, áp bức nhưng vẫn khiến Nhậm Tư Đồ cảm thấy chột dạ, cô vội vàng trượt từ trên lưng Thịnh Gia Ngôn xuống.
Đúng vậy, là cảm giác chột dạ trước nay chưa từng có.
Còn chột dạ hơn cả khi bị Yết Vũ Tình chất vấn: “Cô thích Thịnh Gia Ngôn đúng không?”. Dường như phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn cả lý trí, cô cho rằng mình phải giữ sự trung trinh với anh.
Nhưng vừa chạm đất, mắt cá chân của cô lại dấy lên cơn đau, cộng thêm đã ngà ngà say nên cô đứng không vững. Ngay khi cô vừa đau vừa choáng váng mà nhíu mày thì Thịnh Gia Ngôn đã nhanh nhẹn đưa tay kéo lấy cô. Nhậm Tư Đồ được anh ôm lại nên mới có thể đứng được, vì thế lập tức nói cảm ơn anh.
Hành động này của hai người rơi vào mắt của người khác liền trở thành cố ý.
Nhưng Thời Chung lại không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn đôi nam nữ trước mặt, thậm chí trên môi còn vương nụ cười. Nhậm Tư Đồ bị anh nhìn đến nỗi nảy sinh cảm giác thấp thỏm, giọng nói bất giác trở nên gượng gạo: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh tưởng em và Tôn Dao đang uống rượu nên mang vài chai qua uống chung, có điều không ngờ…” Ánh mắt Thời Chung lướt qua người Thịnh Gia Ngôn, anh khẽ nghiêng người về phía Nhậm Tư Đồ, khịt mũi ngửi một chút, ập vào mũi là mùi rượu nồng nặc trên người cô. “… Em uống rất vui vẻ, chắc không cần anh uống cùng nữa.”
“…”
“Tạm biệt.”
Thời Chung nói xong, lướt qua người Nhậm Tư Đồ, đi thẳng về phía cửa. Khi anh đi ngang qua cô, những lời định giữ anh lại của cô gần như sắp bật thốt ra khỏi miệng. Cũng đúng lúc này, Thời Chung chợt dừng bước chân…
Anh hơi cúi đầu, thì thầm vào tai Nhậm Tư Đồ: “Cuối cùng thì anh ta cũng đã bày tỏ, thật là đáng mừng.”
Những lời Thịnh Gia Ngôn vừa nói chẳng phải là những lời mà cô đã chờ đợi bao nhiêu năm nay sao? Nhưng tại sao khi nó được thốt ra, cô còn chưa kịp ngạc nhiên vì mình không hề có cảm giác hân hoan mừng rỡ thì đã rơi vào tình thế khó xử vì người đàn ông đột nhiên xuất hiện này?
Cô hết sức bối rối nhưng Thời Chung lại vô cùng bình tĩnh, như thể đã sớm đoán được trước tình huống này và đã có sẵn sự chuẩn bị. Anh nói: “Tha thứ cho anh còn chưa chịu hết hy vọng mà hỏi, phải chăng anh đã không còn giá trị lợi dụng với em nữa?”
Thịnh Gia Ngôn đứng bên cạnh nãy giờ, tay vẫn còn đang nắm bờ vai của cô. Giọng của Thời Chung bình tĩnh, thản nhiên, nhưng rơi vào tai anh thì lại như cuồng phong lốc xoáy…
Thịnh Gia Ngôn là người tinh tế nhường nào, gần như chỉ trong giây lát anh đã hiểu ra. Không đợi Nhậm Tư Đồ trả lời câu hỏi của Thời Chung, Thịnh Gia Ngôn đã nhíu mày nhìn cô với ánh mắt không dám tin. “Lợi dụng anh ta cái gì?”
Dường như đầu óc Nhậm Tư Đồ trở nên bất động trong giây phút ấy, trong lúc nhất thời, cô hoàn toàn không biết nên trả lời sự chất vấn của hai người đàn ông này như thế nào.
Thời Chung cảm thấy mình đã hiểu được sự im lặng của cô nên nụ cười vốn đang thấp thoáng trên môi cũng lập tức biến mất. “Tạm biệt.”
Thời Chung cứ thế mà đi, không chừa lại chút cơ hội cứu vãn tình thế. Hai người ở lại kia cũng cảm thấy rất xấu hổ, không biết nên đối diện với nhau thế nào.
Cuối cùng, Thịnh Gia Ngôn là người lên tiếng trước. Anh hất cằm về phía phòng khách, ra hiệu với cô. “Anh dìu em qua đó.”
Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp bước đi thì đã nhìn thấy cửa phòng ngủ của Tầm Tầm đột nhiên được mở ra, Tầm Tầm chạy ào ra ngoài với gương mặt đùng đùng tức giận, cơ thể nhỏ bé cứ thế mà chặn ngay trước mặt Nhậm Tư Đồ và Thịnh Gia Ngôn.
“Nhậm Tư Đồ, con không thích hai người nữa rồi! Hai người đúng là còn đáng ghét hơn của Lý Duệ Y và Năm cái cây kia.”
Khi nói xong câu này, Tầm Tầm tức tối chạy về phòng ngủ, đóng cửa “rầm” một cái, lúc đó Nhậm Tư Đồ mới từ từ nhớ ra Lý Duệ Y và Năm cái cây kia là ai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]