"Triệu Mạc Ngôn, bài này làm thế nào, chỉ tôi với."
Dương Ánh Nguyệt dịch sát lại gần cậu bạn bên cạnh, khuôn mặt viết rõ hai chữ vui vẻ đồng thời đẩy quyển vở ghi chép sang bên cạnh, ngây thơ chớp chớp mắt dán lên người đối phương. Do đang ngồi trong thư viện nên Dương Ánh Nguyệt đã cố gắng hết sức hạ giọng bản thân xuống mức thấp nhất có thể, chỉ mình Triệu Mạc Ngôn nghe thấy.
Hai người đang tiến hành ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Dạo gần đây, Dương Ánh Nguyệt cố hết sức năn nỉ đối phương dành nhiều thời gian phụ đạo cho mình hơn, Triệu Mạc Ngôn gật đầu đồng ý, và cô cùng chàng trai trải qua được mấy hôm rồi. Chống cằm híp mắt, Dương Ánh Nguyệt chờ đợi câu trả lời tới từ người đang ngồi bên cạnh, bày ra dáng vẻ ngờ nghệch, chẳng hiểu gì cả.
Triệu Mạc Ngôn đang tập trung đọc sách nghiên cứu tài liệu nghe thấy câu hỏi từ Dương Ánh Nguyệt, ngay lập tức theo bản năng quay sang, hướng mắt về phía những dòng chữ đang viết chuẩn chỉ trên cuốn vở kia, bỗng chốc nhướng mày. Dường như chàng thiếu niên đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Vài giây sau, mặt mũi cậu nhăn nhó mở miệng: "Dương Ánh Nguyệt, bài này nó chỉ nâng cao hơn các dạng trước một chút thôi mà. Huống chi tư duy cậu chả đến nỗi nào, kiến thức cậu hiểu hết rồi, cố gắng liên hệ chút là ra thôi."
Triệu Mạc Ngôn cảm thấy mình như thể đang bị đối phương bịp, với năng lực của cô nàng đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-mot-doi-vi-nhau/2711375/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.