"Nói năng vớ vẩn gì đấy? Tôi vui vẻ còn chả hết khi đẩy đi được một kẻ phiền phức thì tức giận làm gì?"
Trương Lạc Vĩ hằn học trừng mắt với đối phương, ngay lập tức lấp liếm phủ nhận, mặt mày cậu ta nhăn nhó đến đỉnh điểm, hắng giọng nhấn mạnh từng câu từng chữ. Hừ lạnh một tiếng, Trương Lạc Vĩ liên tục tự nhủ với bản thân rằng chẳng qua hiện tại cậu ta chỉ đang chưa quen với sự lơ đãng từ Dương Ánh Nguyệt thôi, ngoài ra bản thân cậu ta thậm chí còn cảm thấy cực kỳ vui mừng vì từ nay trở về sau chả còn ai làm phiền mình nữa.
Anh bạn ngồi bên cạnh cười nhạt một tiếng, nhún vai điềm tĩnh nói: "Thôi giùm tôi cái ông tướng ạ. Không tức giận, cáu kỉnh mà mặt cậu đen sì rồi kìa, đừng chối cãi, làm sao qua được mắt tôi. Thấy Dương Ánh Nguyệt thân thiết với chàng trai khác nên nổi cáu chứ gì."
Biểu hiện trên gương mặt Trương Lạc Vĩ rõ ràng thế kia cơ mà.
"Ăn nói hàm hồ. Còn lâu tôi mới ghen tị." Cậu thanh niên trực tiếp phủ nhận, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt: "Hừ, Dương Ánh Nguyệt kia chắc chắn đang cố tình chơi trò lạt mềm buộc chặt, muốn thu hút sự chú ý từ tôi thôi mà. Sớm muộn gì cậu ta cũng bỏ cuộc, giống với trước đây dai dẳng bám lấy tôi thôi."
Trương Lạc Vĩ đinh ninh khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Cậu bạn cùng bàn thở dài một tiếng, lắc đầu ngán ngẩm, than ngắn thở dài: "Thế thì cậu cứ tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-mot-doi-vi-nhau/2711374/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.