"Dương Ánh Nguyệt, cậu làm cái gì thế hả?"
Cậu thanh niên ngay lập tức bày ra vẻ mặt khó coi, đen kịt như đít nồi nhìn chằm chằm cô gái đang tiến tới trước mặt mình, nhăn nhó xoa chỗ vừa bị đụng trúng trên đầu, ánh mắt oán thán với Dương Ánh Nguyệt. Trương Lạc Vĩ nghiến răng nghiến lợi, hậm hực gằn mạnh từng chữ, trên đầu mọc ra đầy những dấu hỏi chấm về hành động đối phương vừa làm với mình.
Bởi trong tâm tư cậu ta, Dương Ánh Nguyệt luôn luôn ngọt ngào, dịu dàng với mình, cung phụng Trương Lạc Vĩ lên tận trời chứ chưa bao giờ dám khiến cậu ta chịu đau dù chỉ một chút. Mà nay, Dương Ánh Nguyệt trực tiếp ném thẳng đồ vào đầu cậu ta, Trương Lạc Vĩ vô cùng bực mình.
Dương Ánh Nguyệt hoàn toàn mặc kệ, chẳng thèm đoái hoài gì tới vẻ mặt đen như đít nồi kia, khoanh tay trước ngực, hai mắt trừng lớn hung hăng mắng: "Làm cái gì ư? Trương Lạc Vĩ, bộ cậu bị mù rồi hay sao mà không nhìn thấy? Bà đây đánh cậu đấy, thử thốt ra thêm bất kỳ câu nào dù chỉ nửa chữ liên quan tới Triệu Mạc Ngôn thử xem, tôi ngay lập tức ném cậu ra ngoài sân."
Trên gương mặt người con gái viết rõ hai chữ bực bội, ngữ khí khó chịu.
Vừa mới nãy thôi, Dương Ánh Nguyệt tới tìm giáo viên yêu cầu thầy cô quán triệt học sinh trong trường về vấn đề liên tục xúc phạm danh dự nhân phẩm Triệu Mạc Ngôn, đồng thời nhắc nhở một số kẻ chẳng biết điều, vì khó dùng bạo lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-mot-doi-vi-nhau/2711356/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.