Màn đuổi bắt đầy ắp tiếng cười trong cơn mưa ngâu thu hút không ít ánh nhìn của khách. Trong mắt họ, chàng trai và cô gái đang tắm nước mắt Ngưu Lang - Chức Nữ kia rất đẹp đôi.
Còn trong mắt anh: "Ngọc Mẫn, em là đang tôi luyện sức chịu đựng của anh, hử?" Thế Phương cởi chiếc áo khoác phủ lên đầu cho cô, ánh mắt không tự chủ được nhìn núi đồi thấp thoáng ẩn sau lớp vải trắng bị ướt nhèm.
Bắt gặp ánh mắt mê hồn của anh dần tối lại, cô có ngu ngốc cũng biết nguyên nhân từ đâu. Cô kéo kín chiếc áo khoác, e thẹn nói với anh: "Mình về thôi!"
"Sao lại về? Chiều nay lớp chúng ta có buổi họp mặt?" Thế Phương giơ tay nhìn chiếc đồng hồ. Kim giờ đang chỉ số hai, đã đến giờ hẹn.
Ngọc Mẫn nhẹ nhàng xoay một vòng rồi dướn chân thầm thì vào tai Thế Phương: "Anh nói xem, em mặc như thế này đến đó được không?"
Thế Phương lúc này mới vỡ lẽ. Anh mỉm cười cầm lấy tay Ngọc Mẫn: "Dĩ nhiên là không!" Cảnh xuân tươi đẹp đó chỉ dành cho riêng anh: "Về nhà thay trang phục!"
Rất nhanh chiếc Audi đã quay lại nhà anh.
"Em vào đi!" Thế Phương phủ chiếc khăn to lên tóc cô, chỉ tay về phòng tắm.
Tràn vào hơi thở của cô là mùi hương thuộc về riêng anh. Mùi hương ấy tỏa ra từ chiếc khăn lớn. Ngọc Mẫn cúi đầu tránh ánh mắt nóng rực của anh, cô giữ chặt lấy chiếc khăn đi nhanh vào phòng tắm.
Thay trang phục ở một nơi xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816984/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.