Khi đã cảm thấy người con gái không còn hơi để thở, Thế Phương tạm thỏa mãn dừng nụ hôn.
Nhìn đôi môi bị anh giày xéo sưng đỏ, Thế Phương cọ nhẹ ngón tay cái vào đó, ánh mắt nhuốm một màu u tối: "Thật không nỡ buông!"
Ngọc Mẫn chống ngón trỏ lên trán anh ngăn đầu anh đang muốn áp sát: "Nè, Thế Phương! Đủ rồi! Mình cũng về thôi!"
"Về là về thế nào? Chúng ta còn nhiều việc chưa làm xong!"
"Anh nói thử xem?"
Thế Phương không trả lời cô, anh đưa tay áp vào cổ làm hiệu.
Ngọc Mẫn lúc đầu không hiểu ý, cô ngốc năm giây, cuối cùng đưa tay lấy ra sợi dây chuyền.
"Anh nói sợi dây này hả?"
Anh mỉm cười, gật đầu.
Cô sờ vào sợi dây vàng, nhìn mặt dây chuyền có hình hai trái tim lồng vào nhau rồi ngẩng mặt hỏi anh: "Em có thấy gì đâu?"
Thế Phương nghe cô nói vậy, anh kinh ngạc: "Có thật em không thấy gì?"
Cô nhìn lại mặt dây dứt khoát gật đầu thật mạnh.
Thế Phương thật không thể tin: "Sáu năm qua em chưa từng phát hiện điều anh muốn gửi gắm qua mặt sợi dây?"
Nghe anh nói vậy, Ngọc Mẫn luống cuống, cô đưa tay tháo sợi dây nhưng mãi vẫn không mở được.
"Em qua đây!" Thế Phương bất chợt ngồi thẳng lưng, vỗ vỗ lên đùi mời gọi.
Hai gò má Ngọc Mẫn lại nóng ran.
"Nhanh!" Thế Phương liếc nhìn cô giục.
Ngọc Mẫn bấm bụng di chuyển qua chỗ anh. Cô lén nhìn trộm chân anh, chần chừ chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816979/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.