Ánh đèn đường chiếu rọi, những hạt mưa ngâu nhuốm vàng lất phất bay trên con đường lên đỉnh Tháp.
Dưới tán ô, đôi tình nhân thong dong bước từng bậc tam cấp. Chiếc ô tình yêu chủ yếu là che chắn cho cô gái còn chàng trai một bên vai dần thấm đẫm những giọt mưa ngâu.
"Mưa như thế này chắc chỉ có hai đứa mình lên đây, anh nhỉ?"
"Anh mong vậy!"
Trong cơn mưa nhạt nhòa, Thế Phương lén nhìn sườn má nghiêng nghiêng của Ngọc Mẫn. Anh không biết cô nghĩ gì mà môi bặm lại rồi đưa tay vỗ vỗ vào má.
"Em sao vậy?" Giọng trầm ấm tựa tiếng đàn piano: "Chúng đắc tội gì với em à?"
Ngọc Mẫn cười hì hì chữa thẹn, ngước mặt nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về một hướng, cô dướn người đưa tay bẹo hai bên má anh rồi xoay mặt anh trở về hướng chính: "Aiya, anh tập trung nhìn đường, có được không?"
Thế Phương cười, đưa tay túm bàn tay nhỏ miết nhẹ vài cái rồi phủ nó luôn lên môi mình: "Đặt ở đây anh thấy đường rõ hơn á!"
Bàn tay cô đang lạnh chạm vào đôi môi nóng rẫy của anh lập tức sinh luồng điện chạy thẳng vào tim. Cô cứ thế ngây ngốc nhìn anh.
Thế Phương choàng cánh tay qua vòng eo nhỏ khẽ kéo cô sát vào thân thể mình: "Ấm hơn chưa?"
Dù có chút xấu hổ nhưng Ngọc Mẫn vẫn phải thừa nhận, từ trong ngực anh, cô bẽn lẻn gật đầu: "Ừm."
Cứ ôm như thế này thật ấm và cũng thật thích. Cô vòng hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816977/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.