Đêm trước lễ cưới.
Bầu trời trong vời vời. Ánh trăng non như một lưỡi liềm rất mỏng treo chênh chếch ở phía trời tây.
Ở thời điểm này, nó chủ yếu được chiếu sáng do ánh sáng của Trái Đất và các ngôi sao. Nên trên bầu trời đêm, hàng ngàn ngôi sao sáng lấp lánh thật đẹp và quyến rũ.
Thế Phương dang tay ôm cả người Ngọc Mẫn vào lòng. Sống lưng cô tựa vào ngực anh, cánh tay siết chặt chiếc eo nhỏ, cằm chống nhẹ trên đỉnh đầu cô, đưa tay chỉ về phương Bắc: "Em thấy ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Cầm không? Đó là sao Vega đấy! Đêm nay dường như nó sáng lung linh hơn thì phải. Em có biết tại sao không?" Anh thì thào vào tai cô. Say mê ngửi mùi hương thơm mát từ mái tóc rồi khẽ khàng hôn lên tóc, lên vành tai.
Ngọc Mẫn mỉm cười hạnh phúc, bình yên khép hờ đôi mắt, từ trong lòng anh, giọng cô nhẹ như làn gió đêm nay: "Tại sao?"
"Có thật em không biết?" Anh cắn phạt một cái lên vành tai nhỏ.
Cô cười càng đậm: "Thật!"
Anh cũng cười, vùi mặt vào mái tóc mềm mượt: "Vì nó mừng sắp gả cho sao Altair!"
Cô thừa biết anh muốn nói điều gì nhưng vẫn cố hỏi: "Vì sao nó lại mừng?"
Thế Phương hôn nhẹ vào mái tóc, mắng yêu: "Vợ à, em thật biết giả ngốc. Có muốn anh chứng minh ngay đêm nay không?"
Ngọc Mẫn cười, cô có chút xấu hổ. Sợ sao Altair bắt gặp đôi mắt nhuốm tình long lanh nên cô quay người vùi khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816951/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.