Mười hai giờ đêm.
Tại Bệnh viện khu vực X.
Đám thuộc hạ của Thế Phương chứng kiến một cảnh thấm đẫm phim ngôn tình ngoài đời thực làm họ xúc động nên ai cũng quệt nước mắt.
Vị Đội trưởng bản lĩnh thép của họ đang ôm vợ khóc mếu cả miệng: "Em ơi, ráng cố gắng vượt qua! Đừng bỏ anh nha, Ngọc Mẫn!"
Nguyên nhân là khi nghe vị bác sĩ nói: "Vợ anh bị nhiều vết thương bầm tím tụ máu ở vùng lưng, vùng đùi và cẳng chân. Cô ấy bị kiệt sức nên ngất!..."
Chỉ mới nghe đến đây, Thế Phương thương tâm nhoài người lên giường bệnh nhân ôm vợ sùi sụt khóc. Tiếng khóc rấm rức của người đàn ông thép lấy đi nước mắt của đám đàn em còn chần chừ để đợi tin chưa về đơn vị và những người chứng kiến ở đây.
Vị bác sĩ chăm sóc cho Ngọc Mẫn thấy vậy cũng buồn lây. Anh ấy vỗ vai người chiến sĩ can trường lựa lời an ủi, động viên: "Anh đừng quá thương tâm, cô ấy không sao đâu! Truyền dịch, nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại thôi!"
Nhưng anh bỏ ngoài tai không tin. Đối với anh, bốn tiếng 'cô ấy không sao' chỉ khi nào tận mắt thấy vợ yêu vén rèm mi mở đôi mắt và mỉm cười với anh.
Còn bây giờ?
Mặc ai muốn nói gì nói, ai thèm nhìn thì cứ nhìn. Thấy anh đau lòng có buồn theo thì buồn hay rảnh rỗi quá cười chê anh yếu đuối gì cũng được. Anh không thèm để ý. Bởi, cả tâm trí anh đang đặt vào người nắm giữ sinh mệnh của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816947/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.