Thế Phương nghe vợ nói vậy, anh thầm tưởng tượng.
Ngay tức khắc, trước mắt là một ngôi sao nhí Vega phiên bản mini Ngọc Mẫn. Anh hạnh phúc, đến nỗi ngây luôn cả người, ánh mắt thèm thuồng, háo con nhìn chằm chằm vào Ngọc Mẫn. Nhưng lời nói ra lại khác với mong muốn: "Em luôn là cô công chúa kháu khỉnh dễ thương nhất của anh! Anh chỉ cần có em là đủ! Em cố gắng tĩnh dưỡng cho khỏe rồi muốn đi đâu, anh bồng em đi!"
Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt bừng sáng như sao của anh, Ngọc Mẫn thừa biết nỗi lòng của Thế Phương. Anh rất khát khao có một baby suốt ngày gọi anh là papa. Nhưng anh sợ cô tủi thân, sợ cô nghĩ anh ham con hơn ham vợ. Nên mới nói lời dối lòng như vậy. Cô xúc động, đôi môi mấp máy mãi mới thành tiếng: "Thật... chứ?"
"Ừm!"
Sự thật là vậy.
Những ngày Ngọc Mẫn ở viện là những ngày cô được anh cưng chiều như một cô công chúa nhỏ. Ăn có người bón vào tận miệng, uống có người kề ly tận nơi và miệng thì luôn nhắc: "Em uống từ từ thôi! Từ từ thôi! Kẻo sặc nhé!"
Kết quả là...
Ngụm nước vừa uống vào đã đổi hướng bay hết vào mặt người đang hầu ăn hầu uống.
Ngọc Mẫn sặc, ôm ngực ho khùng khục. Mặt đỏ cả lên như con gà cồ đá đang chiến.
Thế Phương không quan tâm đến chỗ nước trên mặt, anh lo hạ sặc cho cô công chúa của đời anh.
Anh một tay vuốt lưng, một tay xoa ngực, miệng thì hỏi: "Sao...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816946/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.