Trong nắng mai và gió sớm, hàng phượng già rải lá vàng bay bay khắp sân trường.
Hòa cùng màu áo dài trắng học trò là những chiếc áo dài muôn màu sắc của các cô giáo. Tạo nên dải cầu vồng đẹp lung linh phía chân trời tri thức.
Giờ ra chơi, Cô giáo Ngọc Mẫn trong tà áo dài màu nắng được đám học trò quây kín xung quanh. Từ trên nhìn xuống như một đóa cúc họa mi.
Cô trò đang nói chuyện trao đổi thân mật với nhau về nội dung bài thơ 'Mùa xuân chín' của tác giả Hàn Mặc Tử. Thì một nam sinh ôm bó hoa thạch thảo tím đến gần chen vào đóa cúc họa mi. Cậu ấy hai tay lễ phép dâng bó hoa to trong tay đến trước mặt cô giáo.
"Dạ! Có anh trai soái ngầu nhờ chuyển cho cô giáo ạ!"
Anh trai soái ngầu à?
Nhìn sắc tím thủy chung, nghĩa tình son sắc của hoa thạch thảo. Loài hoa tượng trưng cho một tình yêu bình dị nhưng đong đầy lời nguyện ước: sẽ mãi bên nhau, nắm tay nhau đi qua sóng gió gập ghềnh. Ngọc Mẫn biết chủ nhân của bó hoa là ai.
"Xin lỗi các em! Chút nữa vào lớp cô trò mình cùng tìm hiểu bài thơ ấy kĩ hơn nha!"
Dứt lời, cô đi nhanh ra cổng. Dáng vẻ oai phong của chàng trai vừa toàn thắng trở về từ trong một chuyên án nằm gọn trong đôi mắt lấp lánh niềm vui tự hào, đong đầy tình yêu thương và nỗi nhớ của Ngọc Mẫn.
"Anh Phương!" Cô reo lên như một đứa trẻ mừng papa của nó chiến thắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-dem-that-tich/2816935/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.