Hải Phong thở dài, con người ngốc nghếch này!
Cậu quay người đem hai tay của cô áp vào tay mình, đưa lên miệng hà hơi ủ ấm.
Hải Dương bị hành động của cậu ta làm cho mắt mũi trợn trừng. Cô cảm thấy máu nóng trong người lấy tốc độ khủng khiếp dồn lên mặt, da đầu tê rần rần.
Hải Dương vội vàng rút tay lại, đút vào trong túi áo, quay ngoắt về phía khác hậm hực
- Làm gì thế không biết, vớ vẩn!
Hải Phong cười cười, rất thưởng thức khoảnh khắc ngại ngùng này của cô nàng. Cậu càng cười Hải Dương càng nóng máu, cô điên tiết quát
- Cười gì mà cười!
Hải Phong nghe vậy càng cười dữ dội hơn, cậu gập bụng lại cười như điên
Vài người đi đường không nhịn được quay lại nhìn, ánh mắt phức tạp quan sát chàng trai trẻ đang cười rũ rượi, không đành lòng chép miệng vài cái. Đẹp trai thế mà...
Hải Phong cũng ý thức được bản thân hơi lố, lại nhìn hai má con ngồi cạnh hồng như tôm luộc, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Hải Dương không thèm nhìn cậu ta, quay về hướng khác bực bội.
Hải Phong cảm thấy bản thân hình như hơi biến thái, tại sao nhìn cô tức giận lại thấy cute thế không biết?
Chỉ là nãy giờ cậu hơi quá đáng, giờ còn cười nữa không biết con nhóc này có thẹn quá hoá dại không nữa.
- Đưa tay đây
Hải Dương quát
- Làm gì?
Nhớ lại cảm giác ấm ấm mềm mềm khi tay cậu ta bao lấy tay mình, mặt Hải Dương lại phủ thêm một mảng hồng nhạt.
Hải Phong không quan tâm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/uoc-hen-bien-khoi/3753699/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.